Hai người đang nói chuyện thì cửa phòng cấp cứu mở ra, một bác sĩ nam mặc áo khoác trắng mang khẩu trang bước ra, gọi nói: “Phụ huynh Lương Thừa Thừa là vị nào?”
Du Thấm lập tức từ trên ghế đứng dậy, vội vàng nói: “Là tôi.”
“Đứa trẻ không sao, chỉ hơi bị hoảng sợ, bây giờ đã ngủ rồi. Cô đừng quá lo lắng.” Nói xong, bác sĩ xoay người vội vàng đi làm chuyện khác.
Khi giọng nói kết thúc, trái tim của tất cả mọi người đang lơ lửng cũng được hạ xuống.
- --Đọc FULL tại .vn---
Hàn Cẩm Thư nắm lấy tay Du Thấm, cười nói: “May quá may quá. Chị Thấm, bé Cam không xảy ra chuyện gì, chị có thể yên tâm rồi.”
Trên khuôn mặt Du Thấm cuối cùng cũng đã lộ ra nụ cười, gật gật đầu.
Hàn Cẩm Thư kéo Du Thấm ngồi lên ghế dài, hỏi cô: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Du Thấm nói: “Hôm nay thứ bảy, chị đưa bé Cam đến nhà mẹ chị. Mẹ chị đưa bé Cam đến lầu một cửa hàng mua đồ chơi. Lúc đang chọn đồ chơi cho cháu, mẹ chị không hay biết, vừa quay đầu lại đã thấy bé Cam tự mình chạy ra đường, đúng lúc một chiếc Mazda chạy tới, bé Cam ngã xuống đường.”
Hiểu hết ngọn nguồn sự việc, Hàn Cẩm Thư trầm lặng thở dài, vỗ vỗ vai Du Thấm nói: “Quá trình trưởng thành của đứa trẻ khó tránh khỏi khó khăn, không xảy ra chuyện thì tốt. Sau này chị nói với dì nhỏ, khi đưa bé Cam ra khỏi cửa dài thì để tâm, đừng để cháu rời khỏi tầm mắt của người lớn.”
Du Thấm nghiêm túc gật đầu: “Ừm.”
Nói xong, mọi người cùng đi vào phòng bệnh. Trên tường bệnh viện nhi đồng đầy các bức tranh về phim hoạt hình búp bê, trẻ em rất thích thú, giường bệnh màu trắng cũng bé hơn so với giường bệnh của người lớn.
Lương Thừa Thừa nhỏ bé nằm trên giường bệnh một mình, nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ vào phòng bệnh với Lương Thừa Thừa một lát, đợi bé Cam tỉnh dậy sau đó lại an ủi Du Thấm vài câu, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Lên xe, Hàn Cẩm Thư luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cau mày đăm chiêu.
Ngôn Độ với sang cúi người, thay cô thắt dây an toàn, anh hỏi: “Em có tâm sự gì sao?.”
“Không biết tại sao...” Lông mày Hàn Cẩm Thư càng nhăn càng chặt: “Em cảm thấy chuyện bé Cam bị tai nạn xe này rất kỳ lạ.”
Ngôn Độ: “Kỳ lạ chỗ nào?”
“Kỳ lạ ở đâu thì em không thể nói rõ được, chỉ là cảm thấy bé Cam từ nhỏ đã rất ngoan nên sẽ không vô duyên vô cớ chạy ra ngoài.”
Hàn Cẩm Thư lắc lắc đầu không hề suy nghĩ sâu xa, ngồi ngay ngắn sau đó muộn màng nhớ ra cái gì đó, vỗ ót: “Trời ơi không xong rồi! Anh còn phải đi tăng ca! Làm sao đây, bây giờ đã trễ như vậy rồi.”
- --Đọc FULL tại .vn---
Ngôn Độ liếc nhìn cô một cái: “Thật hiếm thấy, em vẫn còn nhớ đến anh.”
Hàn Cẩm Thư cảm thấy áy náy, giơ tay ra nhẹ nhàng kéo tay áo Ngôn Độ, thấp giọng thành khẩn nói: “Xin lỗi chồng.”
Ngôn Độ chụp lấy năm ngón tay, cầm tay cô, dịu dàng nói: “Bé Cam đột nhiên xảy ra chuyện, ai cũng không thể đoán được. Em nói xin lỗi anh gì chứ.”
Hàn Cẩm Thư vẫn có chút lo lắng: “Chẳng phải em sợ anh trễ việc quan trọng gì đó sao?”
Ngôn Độ nói: “Em chính là việc quan trọng nhất của anh.”
Mặt Hàn Cẩm Thư đỏ lên, giọng thấp xuống, nói thầm: “Anh mở miệng toàn nói những lời ngon tiếng ngọt, chỉ có quỷ mới tin thôi.”
Ngôn Độ nhướng mày: “Ai nói anh là mở miệng là nói lời ngon tiếng ngọt?”
Hàn Cẩm Thư liếc nhìn anh: “Không phải sao?”
Ngôn Độ: “Không phải.”
Cô cảm thấy rất buồn cười, hai tay đan lại ôm trước ngực, quay người đối diện với anh, tỏ thái độ nói: “Em muốn thấy anh khoác lác như thế nào thôi.”, rồi chậm rãi nói: “Chẳng lẽ anh đối với những lời tâm tình khó chịu đó của em không phải anh cao hứng phát huy lên sao?”
Ngôn Độ nở nụ cười, chậm rãi nói: “Tại sao lại là phát huy ngẫu hứng? Đối với Hàn Cẩm Thư, anh có âm mưu từ rất lâu rồi.”
Nghe xong câu cuối cùng của bạo chúa, ánh mắt Hàn Cẩm Thư chớp chớp lấp lánh. Rõ ràng cô cảm nhận được một góc trái tim của mình rung động vì anh.
Bang bang bang, tim đập loạn xạ không ngừng.
Hàn Cẩm Thư thu ánh mắt về, bước lên miếng gỗ phía trước nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, sau đó giơ tay che trán.
Một lúc sau, cô đột nhiên ngẩn ngơ lẩm bẩm tự mình nói: “Không ổn.”
Ngôn Độ nghe thấy tiếng nói của cô, liếc nhìn cô: “Có gì không ổn sao?”
Gương mặt Hàn Cẩm Thư thất thần hồn bay phách lạc không dám tin, lắc lắc đầu, không lên tiếng.
Gần đây cô càng ngày càng không thể chống lại sắc đẹp của bạo quân. Thậm chí còn thường xuyên vì bạo quân mà nghĩ ngợi lung tung như con nai chạy loạn.
Đúng thật là không ổn mà.
*
Cuộc sống một tuần đã trôi qua suôn sẻ.
Trong khoảng thời gian này, vì sự hiếu kỳ và quan tâm đến bệnh của Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư lên mạng tìm tòi tài liệu liên quan của “trung tâm phụ đạo tư vấn tâm lý KC”. Cô tra được trung tâm phụ đạo tư vấn tâm lý này là đơn vị điều trị tâm lý quyền uy nhất trong nước hiện nay, trình độ phát triển to lớn. Tổng bộ ở thành phố Vân Nam Trung Quốc nhưng đều có chi nhánh tại các tuyến thành phố cấp một, cấp hai trên toàn lãnh thổ.
Hàn Cẩm Thư nhớ tới “thông báo đến bệnh viện thăm khám” trong hòm thư Của Ngôn Độ, chữ ký ở phía dưới thông báo là “phó viện trưởng KC Bạch San San.”
Sau khi nhớ lại thông tin, cô vào website của KC. Sau khi tìm kiếm, cô tìm được chuyên mục của Bạch San San trên trang “Tập thể tinh anh”.
Hàn Cẩm Thư vốn dĩ cho rằng người có thể đạt được đỉnh cao trong lĩnh vực tâm lý học làm này tuổi đã lớn, đã năm mươi sáu mươi tuổi, cổ hủ. Nhưng ngoài dự đoán của cô, vị chuyên gia tâm lý học nổi tiếng này lại là một cô gái rất xinh đẹp, tuổi tác chỉ lớn hơn cô hai tuổi.
Một lúc sau, Hàn Cẩm Thư ngừng thưởng thức bức ảnh của người đẹp, trượt di chuyển chuột xuống cuối trang, xem sơ qua giới thiệu về vị chuyên gia tâm lý xinh đẹp này.
May mắn thay, ở cuối cùng giai đoạn trải nghiệm lĩnh vực và xây dựng nghề nghiệp này đã để lại một số điện thoại của vị chuyên gia tâm lý này để có thể liên lạc.
Hàn Cẩm Thư gọi theo dãy số điện thoại.
Người trả lời điện thoại là một thanh niên tiếng nói dịu dàng, tự xưng là trợ lý của Bạch San San, hỏi thăm Hàn Cẩm Thư có phải cần hỗ trợ tâm lý không.
Hàn Cẩm Thư im lặng vài giây, ôm tâm lý muốn thử một lần, nói: “...Xin hỏi, các anh có thể giúp tôi kiểm tra một chút có được không? Ngài Ngôn Độ có phải là bệnh nhân của anh không? Ồ, tôi là vợ của anh ấy.”
Trợ lý nam cười dịu dàng, đáp: “Xin lỗi cô, chúng tôi không được tiết lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào của bệnh nhân. Mong cô thông cảm và hiểu cho ạ, cảm ơn cô.”
Cúp điện thoại, Hàn Cẩm Thư chỉ có thể thất vọng nằm trên bàn làm việc gãi đầu. Ban đầu cô cũng chỉ là làm thử, hôm nay phải nhận được câu trả lời này, hoàn toàn hợp lý và nằm trong dự kiến.
Về bệnh không tiện nói của bạo quân, dường như không có biện pháp nào khác là phải tìm hiểu thêm.
Hàn Cẩm Thư lo âu gãi đầu, cuối cùng lấy điện thoại ra, gửi qua wechat cho Du Thấm: Chít!
Du Thấm trả lời liền: Em làm gì vậy?
Bé cừ khôi họa bì: Gần đây em biết một chuyện là chuyện liên quan đến Ngôn Độ. Bây giờ trong lòng em thực sự một lời khó mà nói hết.
Du Thấm: Chuyện gì của Ngôn Độ? Cậu ấy vượt quá giới hạn à???
Bé cừ khôi họa bì: Không phải!!! Là em phát hiện, anh ấy bị bệnh.
Du Thấm: Mới phát hiện cái gì, chồng em bị bệnh không phải mọi người đều biết sao? Có gì bất thường sao?
Bé cừ khôi họa bì:... Thực sự bị bệnh, liên tục khám bác sĩ, chữa trị mấy năm rồi không không chữa dứt được.
Du Thấm: Hả?
Hàn Cẩm Thư trực tiếp gửi qua một đoạn có giọng nói, nói với Du Thấm sự việc ở khoảng thời gian trước đó khi ở nhà cũ gặp Ngôn Tinh. Sau khi bấm gửi tin đi, cô nghiêm túc ghi âm lần nữa: “Ngôn Tinh không muốn nói với em bệnh tâm lý cụ thể của anh ấy là gì, em cũng không có cách nào để tìm kiếm. Thật phiền phức.”
Một lúc sau, câu trả lời của Du Thấm hiện lên: Nói thế nào nhỉ, chị cảm giác...mấy năm trôi qua như vậy đều không chữa được còn có chút khổ sở.”
Bé cừ khôi họa bì: Đúng!! Em cũng cảm thấy vậy.
Bé cừ khôi họa bì: Tại sao Ngôn Độ không thành thật nói em biết tình trạng bệnh của anh ấy?
Bé cừ khôi họa bì: Ngược lại bây giờ em càng nhìn anh ấy, càng cảm thấy đáng thương.
Du Thấm: Đề nghị của chị là loại bệnh không tiện nói này, Ngôn Độ không muốn nói, em cũng đừng mãi truy hỏi. Cậu ấy không nói em biết, có thể là bởi vì tự ti, sợ em biết sự thật sau đó ghét bỏ cậu,hoặc sợ em lo lắng cho cậu ấy. Không phải em cũng nói đã củng cố giai đoạn rồi sao? Miễn là mọi thứ đang theo hướng phát triển tốt. Đợi lúc nào cậu ấy muốn nói em biết, tự nhiên em sẽ biết rõ chân tướng.
Bé cừ khôi họa bì: Ừm, vâng. Em biết rồi. Vậy chị nói... anh ấy là một người có bệnh tâm lý, trước đây em đối với thái độ của anh ấy sẽ không quá ác liệt vậy phải không? Cũng sẽ không ảnh hưởng đến bệnh tình của anh ấy chứ???
Du Thấm: Cái đó thì không chắc chắn.
Bé cừ khôi họa bì: TAT
Du Thấm: Không sao đâu, sau này em đối với Ngôn Độ tốt một chút không phải là được rồi sao. Sự việc hôm qua đừng truy hỏi, hãy quan tâm chăm sóc từ bây giờ.
Bé cừ khôi họa bì: Hiểu rồi. [Nắm tay cố lên.jip]
Hiện tại dòng thời gian kéo dài đến sau một tuần.
Hôm nay là thứ bảy, Hàn Cẩm Thư được nghỉ ngơi, ngủ một giấc đến giữa trưa. Cô thức dậy, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của chồng bạo quân, chỉ nhìn thấy một thông tin Ngôn Độ gửi trong wechat ba tiếng trước: [Anh đến công ty rồi, bữa sáng ở trong bếp.]
Hàn Cẩm Thư gãi đầu thành ổ gà, ngáp một cái rồi đi vào nhà bếp. Mở nắp ấm giữ nhiệt ra, quả nhiên là sữa bò cháo gạo kê đủ các loại điểm tâm, toàn bộ đều là thứ cô thích ăn.
Cô thuận tay lấy một cái bánh bao xá xíu cắn một miếng.
Đang ăn, Hàn Cẩm Thư không biết nghĩ đến cái gì, ngưng hành động lại, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng - Du Thấm dạy cô phải quan tâm người bệnh, hôm nay không phải là một cơ hội tốt hay sao.
Sau một giờ đồng hồ.
Cao ốc tổng bộ tập đoàn Ngôn thị.
Cùng với tiếng rít của máy động cơ chạy, một chiếc Bugatti Veyron dừng dưới lầu cao ốc tập đoàn Ngôn thị nguy nga cao chót vót. Một lúc sau, cửa xe một bên ghế điều khiển mở ra, một đùi đẹp trắng như tuyết thẳng tắp bước xuống.
Người đẹp diện chiếc váy màu đen, khoác trên vai áo vest rộng cùng màu, chân mang giày cao gót, tay xách chiếc túi Hermes Lindy màu mới nhất, khéo léo đẩy kính râm lên phía trên bờ môi đỏ mọng, chầm chậm xinh đẹp bước vào cửa chính tập đoàn Ngôn thị.
Các nhân viên bảo vệ mang giày da mặc vest ở trước cửa nhìn thấy cô đều bị tinh thần vô cùng khí chất và vẻ mặt xinh đẹp làm rung động, mất mấy giây mới phản ứng lại. Trong đó một người tiến lên, khách khí nói: “Vị phu nhân này, nơi này là tổng bộ Ngôn thị, ngoài công nhân viên ra, nhân viên từ bên ngoài đến tất cả đều không được vào trong. Cảm ơn sự phối hợp của cô.”
Giọng nói của người đẹp nhàn nhạt: “Tôi là công nhân viên trong gia đình, đến thăm nơi làm việc.”
Nhân viên bảo vệ hỏi: “Xin hỏi chồng cô là người làm việc ở bộ phận nào? Số hiệu nhân viên là bao nhiêu?”
Người đẹp nói: “Tôi không phải nói rất rõ rồi sao.”
Nhân viên bảo vệ có chút xấu hổ cười: “Vậy tên của chồng cô, cô biết không? Chúng tôi giúp cô xác minh một chút.”
“A, cái này thì biết.” Người đẹp cong môi: “Anh ấy tên Ngôn Độ.”
Tên của bạo quân rất dễ dùng, Hàn Cẩm Thư một mực bỏ qua quá trình xem xét được sắp xếp ban đầu. Từ cửa chính đến phòng làm việc của CEO tập đoàn Ngôn thị ở tầng hai mươi bảy, cô mất chưa đến mười phút.
Tất cả tầng lầu đều là văn phòng làm việc của CEO, những con quạ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi xuống đất đều nghe rất rõ.
Tiếng giày cao gót của Hàn Cẩm Thư giẫm lên thảm trải sàn, trong lòng vừa hít thở không thông phàn nàn về môi trường làm việc của người khác, vừa đi qua hành lang dài, đi đến khu vực làm việc bên trong.
Vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo vest, ba mươi tuổi, dung mạo khí chất vô cùng trưởng thành.
Hàn Cẩm Thư suy đoán vị này và Frans giống nhau, đều là trợ trí của CEO, liền nở nụ cười, chào hỏi rất lễ phép: “Chào cậu.”
Nam thanh niên tên Từ Vĩ. Đây là lần đầu tiên trợ lý Từ Vĩ gặp bà chủ trong truyền thuyết, anh ta hoảng sợ về vẻ mặt xinh đẹp rất nhiều của Hàn Cẩm Thư, cười nói: “Chào phu nhân.”
Hàn Cẩm Thư liếc nhìn đồng hồ, đúng mười hai giờ trưa, đã vào thời gian nghỉ trưa, liền hỏi: “Ngôn Độ bây giờ đang ở đâu?”
Trợ lý Từ Vĩ chỉ sang cánh cửa bên tay trái.
Hàn Cẩm Thư nghĩ thầm, ừm xem ra đây chính là phòng làm việc của CEO rồi. Bước vào tập toàn quốc gia chính là sang trọng, cửa phòng làm việc giống như cửa lễ đường lớn.
Trợ lý Từ Vĩ tiếp tục cười nói: “Phu nhân, Ngôn tổng đang ở một mình bên trong...”
“Được rồi, cảm ơn.” Hàn Cẩm Thư gật gật đầu, cũng không đợi trợ lý Từ Vĩ nói dứt lời, đẩy cửa ra, trực tiếp sải bước dài ngượng ngùng đi vào trong.
Trợ lý Từ Vĩ ngơ người, lúng ta lúng túng tiếp tục nói: “...Các nhóm cao cấp đang họp...”
Ở bên này.
Bước vào cửa chính, Hàn Cẩm Thư vừa tiến về phía trước, vừa cúi đầu từ trong túi lấy ra một hộp cơm hai tầng màu hồng đáng yêu.
Sau đó quay lưng lại, nhớ lại trước khi xuất phát mình đã nghĩ trong đầu nói gì và vẻ mặt thần thái luyện tập phát huy tốt không, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hít thở hít thở, hạ quyết tâm, nở nụ cười rực rỡ. Một tay cầm hộp cơm, một tay đỡ một bên khuôn mặt, lộng lẫy xoay người sang chỗ khác mạnh mẽ, tựa vào bức tường bên cạnh, phá lệ bóp giọng nói ngọt ngào lớn tiếng hét:
“Chồng, Thư Thư đến đưa cơm tình yêu cho anh đây-”
Sau khi hét xong, cô ngước mắt lên, trong phòng hội nghị ngồi đông nghịt người, lúc này vẻ mặt của tất cả mọi người đờ ra nhìn cô.
Hàn Cẩm Thư: “...”
Ôi, chết tiệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...