Hàn Cẩm Thư nói với Ngôn Độ một câu, giọng điều không hề mang theo chút giả dối nào.
Tuy tính cách cô trẻ con nhưng sẽ không vì chút thể diện cố tỏ ra hiếu thắng, cũng không thích thể hiện nội tâm yếu đuối của mình với người khác.
Hàn Cẩm Thư luôn cảm thấy ngoại trừ bạn bè thân thiết ra, thì hầu hết những người trên thế giới này đều sẽ không thật sự quan tâm đến sự khổ cực của người khác. Họ chỉ là tò mò về sự bi thương đó, rồi biến chúng thành những câu chuyện phiếm lúc rảnh rỗi để thêm chút niềm vui cho cuộc sống nhàm chán của họ.
Nói tới chuyện yếu thế này, ngược lại cô và Du Thấm rất có tiếng nói chung.
Theo lời kể của chị Thấm nhà cô thì lúc nhỏ khi gặp phải chuyện đau lòng còn có thể nhõng nhẽo ở trong lòng mẹ khóc một trận, nhưng một khi con người đã bước sang tuổi mười tám thì sẽ tự động mất đi loại năng lực tâm sự nỗi buồn với ba mẹ. Cái ôm lúc nhỏ của mẹ biến thành chiếc chăn lạnh lúc nửa đêm, đêm hôm trước có ôm chăn khóc lóc thảm thiết thì sáng hôm sau vẫn phải cười tươi như hoa đến công ty.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đồng nghiệp có hỏi thì cũng chỉ trả lời một câu “ngủ không ngon” cho qua mà thôi.
Trưởng thành là một việc gì đó rất tàn khốc mà phàm là con người không ai trốn được.
Nhưng lúc này Hàn Cẩm Thư lại phát hiện, không biết từ bao giờ cô lại dần dần lộ ra dáng vẻ yếu đuối, cũng như chân thật nhất của bản thân với người đàn ông bên cạnh tên Ngôn Độ này.
Lúc vui vẻ cô có thể tự nhiên hoa chân múa tay với anh, lúc đau khổ cô cũng có thể tự nhiên mà mong muốn được anh an ủi.
Khi đối mặt với Ngôn Độ cô lại bất tri bất giác như được quay về làm một đứa trẻ vô lo vô nghĩ.
Xung quanh người qua kẻ lại, đủ mọi thứ âm thanh tràn ngập khắp mọi ngóc ngách ngõ hẻm.
Ngôn Độ bình tĩnh chăm chú nhìn cô gái trước mắt, một lúc sau anh đưa hai tay ra, nhẹ nhàng chậm rãi gần như đang cẩn thận từng li từng tí mà ôm cô vào lòng.
Hàn Cẩm Thư do dự nửa giây sau đó đưa cánh tay vòng qua ôm eo của Ngôn Độ, cô dùng hết sức ôm chặt lấy anh. Cô nhắm mắt vùi đầu vào trong lồng ngực rộng lớn của anh.
Mùi gỗ mun thanh mát quen thuộc xoa dịu đi sự mờ mịt và nỗi mất mát to lớn trong lòng cô, cô cảm nhận được sự yên bình trước nay chưa từng có.
Du khách vẫn nô đùa náo nhiệt như cũ.
Có người chú ý tới đôi nam nữ đang ôm nhau, cũng chỉ xem là mấy thanh niên yêu nhau đang giận dỗi mà thôi, lắc đầu cười rồi quay đầu đi thẳng qua họ.
Hai người cứ thế im lặng ôm lấy nhau, trao đổi nhiệt độ cơ thể với nhau và cảm nhận nhịp đập của đối phương.
Một lúc lâu sau, Hàn Cẩm Thư đột nhiên nhẹ nhàng mở lời nói: “Em mới phát hiện dạo này anh với em rất hay làm cho người khác ghét.”
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Ngôn Độ truyền từ trên đỉnh đầu cô xuống: “Em không muốn thân mật với anh thì muốn thân mật với ai?”
Hàn Cẩm Thư nghe thấy thế thì buồn cười, cô từ trong lồng ngực anh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt long lanh cố ý châm chọc: “Ngôn Tổng, anh thật sự nên cải thiện tiếng Trung đi. Nếu không sau này chúng ta nói chuyện với nhau em sẽ bị cách hiểu của anh làm cho tức chết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngôn Độ hơi đưa mu bàn tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô thản nhiên nói: “Vậy thì em nên nói chuyện với anh nhiều hơn. Quen rồi thì tự nhiên em sẽ không tức nữa.”
Hàn Cẩm Thư bĩu môi nhỏ giọng thì thầm với anh: “Trước nay chúng ta chưa từng thế này.”
Ngôn Độ hỏi cô: “Lúc trước chúng ta như thế nào?”
Hàn Cẩm Thư suy nghĩ một chút rồi nói: “Vô cùng xa cách, anh không quan tâm em em cũng không quan tâm anh, ngoại trừ việc ngủ cùng giường ra thì hầu như không liên quan gì đến nhau.”
Ngôn Độ nói một cách vô vị: “Chỉ có em không quan tâm anh thôi chứ anh chưa bao giờ không để tâm tới em.”
Đối với cách nói không suy nghĩ mà nói bừa này Hàn Cẩm Thư xì mũi coi thường: “Có cái rắm.”
Rõ ràng sau hai năm kết hôn anh đối xử với cô rất lạnh nhạt. Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, một phần ba thời gian anh đi công tác, một phần ba thời gian thì cùng cô “lăn giường”, còn một phần ba thời gian thì anh chơi bài poker(1) với cô.
Chính bởi vì như vậy nên Hàn Cẩm Thư mới vô cùng tò mò. Không biết rằng lí do gì mà lại khiến cho bạo quân có sự thay đổi kỳ lạ như vậy.
Ngôn Độ véo má cô: “Anh chỉ đang kể lại sự thật thôi.”
“Sự thật cái quái gì.” Hàn Cẩm Thư mắng anh: “Anh chỉ xem em làm trò cười trên mạng thôi.”
Ngôn Độ rất bình tĩnh nói: “Hàn Cẩm Thư, đối với em anh chỉ là một người chồng. Nhưng đối với anh mà nói em là tất cả của anh.”
“Cái gì? Khoa trương vậy sao?” Hàn Cẩm Thư hừ một tiếng, chỉ xem như anh lại đang nói mấy lời ân ái: “Trong lòng anh em quan trọng đến thế sao?”
“Đúng.”
“Anh chỉ đang dỗ cho em vui thôi đúng không.”
“Đây là lời từ đáy lòng anh.” Ngôn Độ thản nhiên nói: “Không sớm thì chậm em cũng sẽ nhận ra tình cảm ảnh đối với em ra sao.”
Bạo quân mà trở nên ngọt ngào thì quả nhiên là nước ép trái cây pha mật ong.
Trong lòng Hàn Cẩm Thư thầm giơ ngón giữa với Ngôn Độ, sau đó cô vung cánh tay xòe năm ngón tay ra nắm lấy bàn tay lớn của anh đang đặt trên eo cô.
“Ở đây nhiều người quá, hai chúng ta đi tìm một chỗ yên tĩnh chút.” Cô vừa nói vừa nắm tay anh, quay người đi về phía sau ngược lại với hướng của đám đông.
Ngôn Độ cụp mắt nhìn bàn tay đang nắm chặt của cô, trong đôi mắt đen lạnh lùng hiện lên một ý cười nông cạn. Anh hỏi cô: “Tìm một nơi yên tĩnh để làm gì?”
“Không phải là muốn thói quen thành điều tự nhiên sao?” Giọng nói của Hàn Cẩm Thư nghe nhẹ nhàng lại dịu dàng: “Em muốn nói chuyện tâm tình với anh.”
*
Vài phút sau, Hàn Cẩm Thư đưa Ngôn Độ đi xa đám đông khách du lịch ngày Quốc khánh đến vòng xuyến giao thông ở khu phố cổ của Lan Giang, đi bộ vào một ngõ nhỏ hẹp.
Ngõ nhỏ chỉ rộng vài mét, nền được lát bằng những phiến đá xanh, hai bên ngõ là những ngôi nhà trệt thấp lè tè, gạch ngói rơi rụng, mái nhà loang lổ, người đi đường rất ít, chỉ có mấy ông bà cụ tóc trắng bạc phơ mang bàn ghế nhà mình ra ngoài ngồi một bên ngủ gà ngủ gật.
Hàn Cẩm Thư buông tay Ngôn Độ ra, cùng anh vai sánh vai đi trong ngõ nhỏ một lúc lâu, không nói lời nào.
Lại đi thêm mười mấy bước cô mới hít sâu một hơi rồi nặng nề thở ra. Giống như lấy hết can đảm hạ quyết tâm hết mức rồi quay đầu nhìn Ngôn Độ nói: “Ở trên tài khoản game có nhắc đến một người với anh, bạn cùng lớp W, anh có ấn tượng gì không?”
Ngôn Độ nói: “Có.”
Mỗi một chuyện cô từng nhắc đến anh đều nhớ vô cùng rõ ràng.
Hàn Cẩm Thư vô thức cười khổ rồi buồn bã nói: “Từ năm mười tám tuổi đến nay, nhiều năm như vậy em vẫn luôn tìm kiếm tung tích của cậu ấy. Nhưng tiếc là cậu ấy cứ như bốc hơi khỏi thế giới này vậy, không có chút tin tức nào.”
Ngôn Độ nghe cô nói, vẻ mặt lạnh lùng không nói gì.
Hàn Cẩm Thư chờ một lúc thấy Ngôn Độ vẫn không nói gì, cô không khỏi thấy kỳ lạ nhíu mày nói: “Nghe em lải nhải với anh trên hốc cây lâu như vậy anh cũng không tò mò em với “bạn học W” đã xảy ra chuyện gì sao, anh không muốn hỏi em sao?”
Ngôn Độ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào mặt cô. Anh nói: “Em sẽ bằng lòng chủ động nói cho anh nghe chứ?”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Ngây người chỉ một lúc, Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm như được rửa, ký ức đã phủ bụi nhiều nằm trong chốc lát như thủy triều tràn vào trong đầu.
Cô nhìn bầu trời, ánh mắt dần trở nên trống rỗng. Một lúc sau cô nhẹ nhàng nói với Ngôn Độ: “Bạn học W là người bạn tốt nhất của em ở Lan Giang. Cậu ấy tên là Ngô Mạn Giai.”
*
Năm đó.
Là một phú nhị đại(2) của một thành phố lớn, ngày đầu tiên Hàn Cẩm Thư chuyển đến trường Trung học Lan Giang đã trở thành tâm điểm chú ý có một không hai của cả trường.
Lúc mới đầu Hàn Cẩm Thư nghĩ rằng Lan Giang chỉ là một nơi nhỏ với cơ sở hạ tầng lạc hậu, thậm chí đi hết cả một thành phố cũng không tìm được một cửa hàng Starbucks. Cô khó có thể thích ứng với cuộc sống ở đây, một ngày gọi điện cho ba Hàn là Hàn Thanh Bách bốn năm lần để đòi rời khỏi nơi này.
Hàn Thanh Bách cũng thương xót cũng nhớ mong con gái, nhưng vì để Hàn Cẩm Thư tim còn cao hơn trời quay về con đường đúng đắn, ông chỉ có thể nhẫn tâm đưa ra quyết định, sau khi nói câu “trước ngày thi đại học một ngày mới đón con về thành phố Ngân Hà” với Hàn Cẩm Thư xong thì ông không nghe điện thoại của Hàn Cẩm Thư nữa.
Hàn Cẩm Thư thấy không còn nơi nào để cầu cứu nữa thì bắt đầu tùy ý làm loạn ở trường Trung học Lan Giang.
Trốn tiết về sớm, trêu chọc giáo viên, muốn phá thế nào thì phá thế ấy. Hiệu trưởng cùng các thầy cô giáo hết cách với cô thiên kim tiểu thư tùy hứng này, chỉ còn biết khuyên bảo hết nước hết cái, không thì cũng là dùng những lời lẽ chính nghĩa để dạy dỗ, nhưng Hàn Cẩm Thư nghe tai phải ra tai trái, căn bản không thèm quan tâm đến.
Năm đó trường Trung học Lan Giang được phong là ngôi trường có kỷ luật tốt, học sinh có vấn đề nhất chính là Hàn Cẩm Thư. Các bạn học thành thật chất phác thấy Hàn Cẩm Thư nghịch ngợm bướng bỉnh thì đều không dám lại gần cô thiếu nữ xinh đẹp có vấn đề này.
Hàn Cẩm Thư cứ thế một mình đi đi về về mấy tuần liền cho đến khi lên kỳ một lớp mười hai được hai tháng, thì cô mới kết bạn được với người bạn đầu tiên ở Lan Giang là Ngô Mạn Giai.
Năm lớp mười hai ở trường Trung học Lan Giang cứ cách một tháng sẽ đổi chỗ một lần, Ngô Mạn Giai là bạn cùng bàn tháng thứ hai của Hàn Cẩm Thư.
Cô gái tên Ngô Mạn Giai này tùy thành tích chỉ thuộc loại trung bình trở xuống trong lớp, cô ấy lại thẹn thùng ít nói nhưng khi cười lên hai bên má mỗi bên có một lúm đồng tiền rất đáng yêu, khuôn mặt rất hiền lành.
Ngày đầu tiên Hàn Cẩm Thư và Ngô Mạn Giai làm bạn cùng bàn cô đã có ấn tượng rất tốt với bạn học này.
Mà nguyên nhân khiến hai cô gái chính thức trở thành bạn bè là vào một buổi tối của mấy ngày sau.
Hàn Cẩm Thư nhớ rất rõ, buổi tối hôm đó có tiết tự học toán, giáo viên vì muốn theo kịp tiến độ đánh giá bài kiểm tra tháng nên đã giữ cả lớp ở lại học đúng hai mươi phút, lúc tan học đã là hơn chín giờ rồi.
Khi Ngô Mạn Giai đạp xe đi qua một con ngõ nhỏ ở ngoài cổng sau của trường, thì cô ấy gặp phải hai thanh niên xã hội không biết từ đâu xông ra, đưa tay múa dao muốn vơ vét những món đồ có giá trị trên người cô ấy.
Vào thời khắc quan trọng, Hàn Cẩm Thư cùng một bạn nam cùng trường đi ngang qua.
Gặp phải cảnh này Hàn Cẩm Thư trẻ tuổi tràn đầy sức lực đến nghĩ còn không thèm nghĩ đã tức giận xông đến trước bảo vệ Ngô Mạn Giai đằng sau mình.
Mà bạn nam cùng trường bên cạnh cơ thể lại gầy yếu, là loại mọt sách đọc sách đến ngu người, bình thường nếu như gặp phải hành vi tà ác này để bảo vệ bản thân cậu ta tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào loại chuyện này. Nhưng bây giờ lại nhìn thấy một cô gái dũng cảm như vậy, cậu ta như được cổ vũ cũng lấy hết can đảm đứng ra.
Hai thanh niên xã hội đó vốn đã có tật giật mình, thấy hai người qua đường xuất hiện can thiệp để bảo vệ người khác thì sợ xảy ra chuyện lớn nên chỉ có thể cất dao đi rồi bỏ chạy.
Ngô Mạn Giai vô cùng biết ơn Hàn Cẩm Thư.
Từ hôm đó trở đi hai cô gái cứ như thế trở thành hai người bạn thân như hình với bóng.
Sau khi biết tình hình hiện tại của Hàn Cẩm Thư, vì để giải tỏa nỗi đau khổ trong lòng của cô nên cứ đến cuối tuần là Ngô Mạn Giai nhiệt tình lương thiện lại hẹn Hàn Cẩm Thư ra ngoài, đưa cô đi ăn đủ các loại món ăn vặt địa phương ở Lan Giang, ngắm nhìn những phong cảnh khác nhau ở thành phố nhỏ. Dưới sự bầu bạn cũng như kiên nhẫn khuyên bảo của Ngô Mạn Giai, tâm trạng của Hàn Cẩm Thư dần dần bình tĩnh lại cũng chầm chậm chấp nhận Lan Giang, thậm chí còn yêu thích nơi này.
“Nếu không có Ngô Mạn Giai thì sẽ không có Hàn Cẩm Thư của ngày hôm nay. Cậu ấy thật sự đã giúp đỡ em rất nhiều.”
Cuối con hẻm là một quảng trường nhỏ cũ kỹ, chính giữa quảng trường là một bể nước được bơm hơi, trong đó có nuôi rất nhiều những chú cá nhỏ với đủ các màu sắc khác nhau. Cạnh bể nước có một gian hàng bán thức ăn cho cá, ông lão bày gian hàng đang nghe những bài kịch cũ Tần Khang trong đài radio, ông lắc lư đầu ậm ừ hát theo. Thỉnh thoảng có một người lớn dắt một đứa trẻ con đến mua thức ăn cho cá, ông lão thu một tờ mười nhân dân tệ sau đó đưa cho họ một bịch thức ăn cho cá.
Hàn Cẩm Thư ngồi trên chiếc ghế dài loang lổ nhiều màu bên cạnh bể nước, kể cho Ngôn Độ ngồi bên cạnh chuyện trong quá khứ.
Từ đầu đến cuối Ngôn Độ chỉ là người lắng nghe, dáng vẻ bình tĩnh chăm chú nghe cô kể.
“Sau đó…”
Nói đến đây ánh sáng trong mắt Hàn Cẩm Thư đột nhiên mờ đi. Cô im lặng hồi lâu sau đó cúi đầu, giọng nói cũng trở nên rất nhỏ thậm chí vai còn khẽ run : “Vào một buổi tối kỳ sau lớp mười hai, Mạn Giai xảy ra chuyện rồi.”
“Cậu ấy bị mấy tên côn đồ say xỉn kéo vào trong một nhà máy bỏ hoang phía sau trường. Mấy tên súc sinh đó bắt nạt cậu ấy, còn dùng cây củi khô đang đỏ rực làm bỏng mặt của cậu ấy.”
“Lúc em gặp được Mạn Giai ở bệnh viện, má bên trái của cậu ấy đã bị bỏng nặng, trên người đầy những vết thương do bị làm nhục. Lúc ấy trạng thái tinh thần của cậu ấy vô cùng vô cùng tồi tệ, em sợ cậu ấy nghĩ không thông nên xin nghỉ ba ngày để đến bệnh viện với cậu ấy. Lúc đó em cho rằng thời gian là liều thuốc tốt nhất sau đó Mạn Giai sẽ trở về như cũ, mọi thứ sẽ dần dần tốt lên.”
“Nhưng bọn em đã đánh giá thấp sự xấu xa của bản chất con người.”
“Đầu tiên bố mẹ của mấy tên hung thủ đã cưỡng hiếp cậu ấy tìm đến bố mẹ cậu ấy cầu xin rồi đưa tiền bồi thường riêng. Nhưng Mạn Giai phải chịu tội ác tày đình như thế cô chú làm sao có thể nhận tiền như thế nên lấy chổi đuổi bọn họ ra khỏi cổng.”
“Sau đó mấy người ấy lại tìm đến trường học…”
“Đầu tiên là cả lớp, sau đó là cả trường Trung học, tiếp sau đó nữa hình như là cả thành phố Lan Giang đều biết chuyện đã xảy ra với Mạn Giai. Nghĩ lại cũng đúng, một thành phố nhỏ như vậy mà hàng xóm xung quanh đều có quan hệ thân thiết, tiếng lành đồn gần tiếng xấu đồn xa.”
“Tiếp sau đó nữa thì Ngô Mạn Giai chuyển trường. Cậu ấy rời khỏi Lan Giang, không một ai biết cả nhà họ đã chuyển đến đâu. Nhiều năm như vậy em vẫn luôn tìm kiếm cậu ấy. Em thật sự vẫn luôn tìm cậu ấy…”
Nhớ lại đến đây, hai tay Hàn Cẩm Thư ôm chặt lấy mặt nghẹn ngào đến nỗi không thở được. Nước mắt không ngừng chảy ra từ khe hở của mười ngón tay.
Ánh mắt Ngôn Độ nhìn Hàn Cẩm Thư sâu không thấy đáy, anh thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
“Tối hôm đó vốn dĩ là ngày em phải trực nhật, người phải trải qua những chuyện đó vốn dĩ phải là em, Mạn Giai thấy em đến kỳ đau bụng rất nghiêm trọng nên mới chủ động giúp em…” Hàn Cẩm Thư vùi cả mặt vào sâu trong lồng ngực Ngôn Độ, cuối cùng khóc không thành tiếng.
Cảm giác áy náy và hối hận đã kìm nén gần mười năm trào ra từ sâu thẳm trái tim Hàn Cẩm Thư như vỡ òa.
Cô không có cách nào tha thứ cho bản thân.
Hàn Cẩm Thư luôn cho rằng nếu như ngày hôm đó cô từ chối lời đề nghị giúp bản thân trực nhật của Mạn Giai, hoặc là cô có lòng hơn đợi Ngô Mạn Giai cùng tan học thì đã có thể tránh được bi kịch xảy ra sau đó.
“Là em hại Ngô Mạn Giai.” Hàn Cẩm Thư vừa khóc vừa lẩm bẩm một mình: “Là tại em, đều là lỗi của em.”
Một nụ hôn nhẹ nhàng được đặt lên tóc cô.
Ngôn Độ vỗ vỗ lưng cô gái, nhẹ giọng an ủi cô: “Không phải lỗi của em. Cẩm Thư, không phải là lỗi của em.”
“Em là vì Mạn Giai nên mới học y. Em cố gắng để học kiến thức lý thuyết như vậy, tích lũy kinh nghiệm lâm sàng là vì để có một ngày em có thể tự tay chữa khỏi khuôn mặt bị bỏng nặng của Mạn Giai. Bây giờ em rất thành công, em đã trở thành bác sĩ chỉnh hình giỏi nhất trong nước.”
Hàn Cẩm Thư nói rồi nắm chặt hai tay thành nắm đấm, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay: “Nhưng mà em không bao giờ gặp lại được Ngô Mạn Giai nữa.”
Mà người chồng nói chuyện không dụng tâm này của cô sau này lại cho cô một câu trả lời vượt xa ngoài mong đợi của cô.
Trực tiếp làm cho Hàn Cẩm Thư ngạc nhiên đến há hốc miệng.
Anh bình tĩnh nói: “Anh đưa em đi gặp cô ấy.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Hàn Cẩm Thư giương đôi mắt to đã sưng như quả óc chó mơ hồ nhìn Ngôn Độ. Cô căn bản không biết anh đang nói cái gì.
Cô: “Anh nói cái gì cơ.”
Ngôn Độ lại càng bình tĩnh hơn nói: “Anh nói, anh biết bây giờ Ngô Mạn Giai đang ở đâu.”
(1) Chơi bài poker (hay còn gọi là poker face): Người chơi bài này thường không muốn đối thủ biết họ đang nghĩ gì nên họ phải cố gắng giữ một khuôn mặt lạnh, không biểu hiện cảm xúc gì.
(2) Phú nhị đại (hay còn gọi là thế hệ siêu giàu thứ hai): Là một thuật ngữ tiếng Trung để chỉ thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi của Trung Quốc, để chỉ những cậu ấm cô chiêu được sống cuộc sống xa hoa từ trong trứng nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...