Cọ Xát

40
Nơi này chắc đã tân trang sửa sang lại. Có lẽ là vì sự phát triển của cả thành phố, hoặc là vì mở rộng để thu hút học sinh. 
Nơi này là khu nội thành. Trong khu nhà một tầng, trong kiến trúc cổ xưa mục nát, đột ngột từ mặt đất mọc lên vài tòa cao tầng nguy nga, nói thẳng ra, có chút không ăn khớp. 
Cảm giác buồn phiền không hiểu từ trong lòng chạy ra, lan rộng xung quanh, rất nhanh tràn ngập khắp đầu dây thần kinh tứ chi của Hàn Cẩm Thư. 
Trong cánh cửa ngày này năm trước, buồn thương vì năm tháng trôi qua cảnh còn người mất trong thơ cổ, cô sống đến hai mươi bảy tuổi, giống như cuối cùng cũng có chút hiểu ra. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc này, tay trái rũ xuống bên người bỗng nhiên ấm áp, được bàn tay rộng lớn có lực, dịu dàng bao vây. 
Hàn Cẩm Thư ngơ ngẩn. 
Trong ký ức, độ ấm đầu ngón tay của Ngôn Độ luôn hơi lạnh, nhưng loại hơi lạnh này, vào lúc này, kỳ lạ là lại sưởi ấm cô. 
Hoàn toàn là theo bản năng, Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu lên, nhìn về phía người bên cạnh. 
Ánh sáng của đèn đường tạo nên bộ lọc tự nhiên, cả người Ngôn Độ đặt mình trong bức tranh này, tựa như ảnh chụp cũ, tăng thêm mấy phần cảm xúc xưa cũ. 
Anh lạnh lùng gọi tên cô: “Hàn Cẩm Thư.”
Hàn Cẩm Thư trả lời anh, giọng nói không tự giác tỏ vẻ nhẹ nhàng: “Ừm?”
Ngôn Độ nói: “Chuyện cũ đã qua rồi, hãy quý trọng trước mắt.”
Hàn Cẩm Thư không hiểu liền cong môi, ngoảnh mặt về phía anh lộ ra nụ cười. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trong lòng cô mọc lên một suy đoán kỳ lạ, nghĩ thầm: Bạo quân lạnh lùng vô tình, có lẽ đúng như anh tự mình nói, rất hiểu cô. 
Cho dù, cô không biết anh hiểu cô từ đâu mà có. 
Hàn Cẩm Thư không có giãy khỏi tay của Ngôn Độ. 
Trước đây, cô không thích sự tiếp xúc của anh, nhưng đêm nay Lan Giang rất dịu dàng, gió đêm cũng rất dịu dàng. Cơ thể cô không có phản cảm với mười ngón tay thon dài đang nắm của anh. 

Hai người cứ nắm tay như vậy, đi qua cổng trường Trung học số 1 Lan Giang, đi về phía lối ra của đường Lào Cai. 
Cảm thán thời gian qua nhanh không đợi ai, Hàn Cẩm Thư khó có được hứng thú, thuận miệng nói với Ngôn Độ vài chuyện khi học lớp 12. 
“Anh biết không, bố mẹ em rất nuông chiều em, em được nuông chiều từ bé, từ khi sinh ra mọi thứ nhận được đều tốt nhất. Năm đó mới đến Lan Giang, em thực sự không quen.” Hàn Cẩm Thư bình tĩnh nói: “ Lúc nhỏ đến chơi thì được, thực sự khi đến nơi này sinh sống, em vô cùng vô cùng không quen.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Cẩm Thư lại nói: “Anh là lần đầu tiên đến Lan Giang, Lan Giang bây giờ, đã phát triển hơn trước rất nhiều. Mười năm trước, nơi này rất lạc hậu, ăn mặc ngủ nghỉ, hoàn toàn không thể so với thành phố Ngân Hà. Thậm chí lúc đó em cảm thấy, bố mẹ đẩy em đến nơi này, là kiên quyết thẳng thắn không cần em nữa. Muốn em tự sinh tự diệt, bọn họ đã nắm bắt tốt thời gian chuẩn bị cho lần sinh đẻ thứ hai. Em tức giận đến gần chết, vừa đến được hai tuần đầu, đã trốn học chơi game, lại lén lút nhổ râu mép của hiệu trưởng, thiếu chút nữa đã lấy nóc nhà trường ném đi.”
Ngôn Độ nghe thấy, hơi nhấc lông mày: “Xem ra bà cô thuần hóa được con ngựa hoang nhỏ là em, quả thực đã mất không ít tâm tư.”
Hàn Cẩm Thư có chút ngượng ngùng mà gãi đầu, tạm ngừng nửa giây, mới nhỏ tiếng cãi lại: “Em rất tôn trọng bà, dẫu sao lúc nhỏ thường đến nhà bà chơi, bà đối với em cũng rất tốt...”
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, phía trước bỗng nhiên có tiếng ai truyền tới:
“Nhóc con, tôi đã là người bước nửa chân vào quan tài rồi, làm chút làm ăn nhỏ thôi, làm sao chiếm tiện nghi của cậu được? Các cậu thực sự không đưa tôi tiền sao.”
“Bà già chết tiệt, mua đồ của bà đã là xem trọng bà! Không đưa tiền cái gì, vừa rồi tôi nhìn thấy bà lấy tiền tôi đưa cất vào trong túi, làm sao, trở mặt không giữ lời? Nghĩ muốn nhận nhiều thêm à?”
“Các cậu chưa đưa tiền, thực sự một phân tiền cũng không đưa, tôi sẽ không nhớ sai đâu!”
“Cút ngay, đừng ở đây cậy già mà lên mặt. Lại cản đường, đừng trách ông đây không khách khí.”
“Các cậu không thể làm vậy với người khác như vậy! Tôi, tôi có con trai con gái, đừng cho rằng ở nhà tôi không có ai thay tôi ra mặt, thật sự không được rồi, tôi phải tìm cảnh sát!”
“Hả? Bà già lợi hại đó, còn đe dọa tôi nữa sao? Nếu là con trai con gái bà thực sự hiếu thảo, còn để tự thân mẹ già tuổi đã lớn còn bày sạp bán miếng độn giày như vậy sao? Cảnh sát? Bà biết đồn cảnh sát ở đâu không? Cho dù bà biết, thì với cái chân khập khiễng của bà, có thể di chuyển được không?”
Sau đó là một tràng cười mãnh liệt không có ý tốt. 
Hàn Cẩm Thư nghe thấy âm thanh cuộc đối thoại, ngẩng đầu nhìn về hướng có tiếng người truyền tới. Chỉ thấy ở xa xa vài bóng lưng của người đứng ven đường, dường như đang tranh chấp cái gì đó rất kịch liệt.  
Cô đi gần về phía trước vài bước, theo tia sáng hơi biến đổi, vài bóng người cũng dần rõ nét. 
Trên mặt đất là túi giấy nylon, xem chất liệu, như là cái túi phân bón bị vứt bỏ được cẩn thận sửa chữa lại, giản dị mà sạch sẽ. Trên giấy bày rất nhiều đồ vật, có lược, miếng độn giày, hộp may vá, chổi lông gà... Tất cả là đồ gia dụng giá rẻ trong nhà. 

Rất rõ ràng, đây là một sạp hàng vỉa hè. 
Chuyện đang tranh chấp là việc mua bán giữa hai bên, người mua là ba thanh niên, nhìn tuổi tác có thể đoán là khoảng hai mươi mấy tuổi, có nhai kẹo cao su, có người xỏ ngón dép lê, cà lơ phất phơ đứng cũng không đứng cùng nhau, vừa nhìn đúng là côn đồ chơi bời lêu lổng.  
Người bán là một bà lão dáng người thấp bé, tóc trắng xóa, gương mặt tròn đầy, phơi gió sương theo năm tháng đã trở nên gầy gò, đen đen, bị gánh nặng về tuổi tác và cuộc sống đè nặng lên vai, thân hình khom xuống, cả người nhìn như dinh dưỡng không đủ. 
Bà lão cản mấy thanh niên trước mặt, làm sao cũng không để bọn họ đi. 
Dép xỏ ngón thấy thế, vẻ mặt càng thêm dữ tợn, hung dữ mắng: “Bà lão chết tiệt, bảo bà cút mà không nghe thấy sao?” Vừa nói vừa giơ nắm đấm lên: “Thực sự cho rằng ông đây không dám đánh bà sao?”
Mắt nhìn nắm đấm sắp nện xuống gương mặt gầy gò của người già, Hàn Cẩm Thư cau mày, lập tức lớn tiếng trách mắng: “Dừng tay!”
Giọng nói to dứt khoát, phút chốc làm vài người quay đầu lại. 
Hàn Cẩm Thư buông tay Ngôn Độ ra, bước lớn đi đến trước mặt bà lão, nhẹ nhàng nói: “Bà lão, bà đừng sợ. Có thể nói con biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Bà lão thấy có người ra mặt, uất ức đến rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Bọn họ vừa mới sang đây, nói muốn mua đồ của tôi, lấy vài món đồ có ba miếng độn giày, ba cái bàn chải răng, hai cái đèn pin, bốn cái gương và ba cái lược, tôi thấy bọn họ mua nhiều, vốn dĩ giá là một trăm ba mươi hai đồng năm hào, tôi đã nói chỉ lấy bọn họ một trăm ba. Nhưng bọn họ lấy đồ không trả tiền lại còn muốn chạy!”
Mấy thanh niên thấy việc xấu mình làm bại lộ thì trên mặt không còn ánh sáng nữa, nhao nhao thẹn quá thành giận mà mắng lớn: “ Bà lại nói bừa! Rõ ràng ông đây đã đưa tiền cho bà rồi!”
Bà lão gấp đến độ không ngừng lấy tạp dề lau nước mắt, để chứng minh rõ ràng, bà móc trong túi tạp dề ra tất cả số tiền của mình, nói: “Tiền của tôi đều ở đây, đâu có tiền các cậu đưa!”
Bà lão mở hai tay ra, bên trên là một nắm tiền nhăn nhúm bèo nhèo, mệnh giá tiền giấy lớn nhất cũng chưa qua mười đồng, còn có rất nhiều tiền xu có giá một đồng, năm hào. 
Hàn Cẩm Thư thấy vậy vừa đau xót, vừa phẫn nộ, liếc mắt nhìn đám tạp nham kia: “Các cậu bây giờ còn có lời gì nói không?”
“...Tôi, chúng tôi làm sao biết bà ấy đem tiền cất ở đâu.” Tên côn đồ nhai kẹo cao su còn mạnh miệng, úp úp mở mở hai câu không được để nói, quay đầu muốn rời đi: “Dù sao tiền cũng đã đưa rồi.”
Hàn Cẩm Thư giận không thể cản, tiến lên ngăn mấy người đó lại: “Mấy người đàn ông cao lớn, lại ức hiếp một bà lão, các người còn mặt mũi sao? Nhanh trả tiền đi!”
Dép xỏ ngón thẹn quá thành giận: “ Mày là ai hả, ở đây nhiều chuyện còn xen vào chuyện người khác? Cút xa ông đây một chút, bằng không ngay cả mày cũng phải ăn đấm!”
Hàn Cẩm Thư vẻ mặt lạnh lùng, một bước cũng không nhường. 

Dép xỏ ngón thấy Hàn Cẩm Thư là một người phụ nữ, tay chân thon thả không tấc sắt, tự nhiên không có chút sợ hãi nào. Gã hừ cười hai tiếng, cười xong, giơ tay lên muốn tát Hàn Cẩm Thư một cái. 
Hàn Cẩm Thư đang muốn nghiêng mình tránh đi, lại nhìn thấy, tay của tên côn đồ bị một một bàn tay khác giữ chặt lại, kiên quyết giữ ở giữa không trung. 
Ánh mắt Hàn Cẩm Thư khẽ nhúc nhích. Quay đầu lại nhìn, là Ngôn Độ. 
Không biết anh tiến đến lúc nào, đứng sau lưng cô, sắc mặt lạnh nhạt, ánh mắt lạnh lùng. 
Ba tên côn đồ nhìn thấy Ngôn Độ, rõ ràng bị cơ thể cao lớn và khí thế mãnh liệt xung quanh anh làm chấn động. Nhưng đối mặt với nhau, lại cảm thấy là một người đàn ông, bọn họ có ba người, làm sao có thể thua  người ở trước mặt. 
Một mình có thể đánh không lại, nhưng lấy nhiều thắng ít thì không thành vấn đề. 
Suy nghĩ như thế, ánh mắt ba người nhìn nhau qua lại đã có quyết định. Giây tiếp theo, dép xỏ ngón nhân lúc Ngôn Độ không có chuẩn bị, giơ nắm đấm khác đánh về phía anh. 
Trong lòng Hàn Cẩm Thư hoảng loạn, đang muốn nhắc Ngôn Độ cẩn thận, lại nghe thấy trong không khí có tiếng sột soạt thanh thúy truyền tới. 
Khi học trung học Hàn Cẩm Thư từng có khoảng thời kỳ phản nghịch không dài cũng không ngắn, đi theo các anh các chị trong xã hội, vây quanh xem nhiều trận đánh nhau tập thể. Do đó, cô rất nhanh phán đoán được, đó là tiếng người bị gãy xương. 
Ngôn Độ vẫn vẻ mặt lạnh lùng không chút biểu cảm như vậy, nhẹ nhàng bâng quơ, dường như giống bẻ đôi đũa tre, bẻ gãy tay của dép xỏ ngón. 
“A!” Dép xỏ ngón hét thảm một tiếng khó mà tin được, cuộc chiến ác liệt ba chọi một, như vậy bùng nổ. 
Hàn Cẩm Thư ngạc nhiên mở to mắt nhìn. 
Cuối cùng sự việc, không ngoài dự kiến bạo chúa lấy được thắng lợi to lớn. Hàn Cẩm Thư từ trong tay vài tên côn đồ, giúp bà lão đòi lại một trăm ba mươi hai đồng năm hào. 
Bà lão cảm ơn không ngớt, không ngừng chắp tay cảm ơn Hàn Cẩm Thư, nói trong miệng: “Cảm ơn, cảm ơn, cô gái có tấm lòng rất tốt! Hôm nay tôi thực sự gặp được Bồ Tát sống rồi!”
Hàn Cẩm Thư nhìn đôi mắt bà lão đáng thương, lại nhìn thấy đám tạp nham trên mặt đất kia, dứt khoát mua hết tất cả các món đồ trên sạp hàng của bà lão, để bà sớm về nhà. 
Bà lão được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo, vội vàng muốn đưa tiền cho Hàn Cẩm Thư, còn tỏ ý cảm ơn rất lớn cho cô. 
Hàn Cẩm Thư lấy tiền trong túi ra, mở ra nhìn thấy, thật may mắn. Cô ra ngoài xa nhà có thói quen chuẩn bị tiền mặt, mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ đưa bà lão. 
Cô lấy tất cả tiền mặt ra, gửi cho bà lão, nhẹ nhàng nói: “Không cần tìm nữa bà, trễ như vậy rồi, bà sớm về nhà đi.”
Một xấp dày tiền mặt nắm chặt trong tay, dường như bà lão đang nằm mơ, nhưng mà còn có chút thần kỳ, sau một lúc mới lấy tiền bỏ vào tạp dề, lần nữa cảm ơn Hàn Cẩm Thư nghìn lần. 
Chốc lát, bà lão cẩn thận bước đi. 

Hàn Cẩm Thư nhìn bóng lưng của bà lão vẫy vẫy tay. Vẫy tay xong xoay người trở về. Ngôn Độ ngồi lên ghế gập bà lão để lại, dựa lưng vào một cây cột cũ sơn đủ màu sắc rực rỡ, vẻ mặt không tập trung, lười biếng nhìn cô. 
Hàn Cẩm Thư cúi đầu, cẩn thận đánh giá tất cả đồ vật của sạp hàng, phiền não, nhắc đến nói: “Nhiều đồ như vậy, đợi lát nữa làm sao mang trở về đây.”
Giọng nói Ngôn Độ lạnh lùng: “Anh thấy lúc em mua không phải rất sảng khoái sao.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Hàn Cẩm Thư vội ho một tiếng, âm thanh đè thấp nói: “Em thấy sự vất vả của bà lão đó. Chúng ta có khả năng, đương nhiên phải giúp người cần giúp đỡ.”
Ngôn Độ lạnh nhạt nói: “Trên thế giới người đáng thương cần giúp đỡ nhiều như vậy, em không thể giúp hết.”
Hàn Cẩm Thư quyết giữ ý mình: “Có thể giúp một người là một người.”
Lời nói vừa dứt, Ngôn Độ chợt cong môi, nhẹ nhàng phát ra tiếng, như là tự ti nói: “Quả nhiên là một chút cũng không thay đổi.”
Hàn Cẩm Thư không nghe rõ: “Anh nói cái gì?”
“Mấy thứ đồ này làm sao mang về khách sạn, lúc sau lại nói.” Ngôn Độ nói: “Bây giờ, trước tiên em có thể quan tâm anh một chút không.”
“Anh?” Hỏi xong, trái tim Hàn Cẩm Thư nhất thời căng thẳng: “Tình hình thế nào. Lúc anh đánh nhau có bị thương không?”
Vừa mới xem anh giáo huấn mấy tên côn đồ đó, thân hình nhanh nhẹn thủ pháp sạch sẽ, quả thực không tốn nhiều sức. Cô vẫn rất ngạc nhiên, cảm thấy lúc Nữ Oa nặn người thực sự không công bằng. 
Tại sao lại có người lớn lên đẹp hoàn mỹ không thiếu sót như vậy, ngay cả đánh nhau thảm thương mà vẫn đẹp trai đến vậy, khiến mặt trời mặt trăng cũng phải mất đi sự rực rỡ.
Hàn Cẩm Thư trước đây thường cảm thán Ngôn Độ lớn lên đẹp trai.
Nhưng bị sự đẹp trai của anh khiến bản thân không thể kiềm chế được mà hoa mắt ngu xuẩn, đúng thật là lần đầu. 
Ngôn Độ nói: “Không có.”
Hàn Cẩm Thư đã chạy tới trước mặt anh: “Vậy anh thế nào rồi?”
Ngôn Độ im lặng chốc lát, sau đó vươn cánh tay về phía cô, xắn tay áo lên, mở cổ tay xinh đẹp trắng nõn lạnh lùng của anh về phía cô. Sau đó nhìn chằm chằm cô, giọng điệu bình tĩnh nói: “Chồng em ăn độc quả xoài của em cho, bị bệnh sởi rồi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui