Sau khi cơm nước xong xuôi, chú Kiến Thụ chủ động lấy hành lý của Hàn Cẩm Thư, đề nghị đưa bọn họ về khách sạn.
Hàn Cẩm Thư đang muốn mở miệng từ chối một cách nhã nhặn thì thấy điện thoại trong túi áo của chú rung lên.
“Chờ một lát, chú nghe điện thoại.” Chú Kiến Thụ nhìn về phía vợ chồng Hàn Cẩm Thư cười cười xin lỗi, tiện tay ấn nghe điện thoại. Sau vài ba câu trao đổi đơn giản thì kết thúc cuộc gọi.
Hàn Cẩm Thư nhìn ra vẻ mặt của chú có chút bối rối, cô hỏi: "Sao vậy chú?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chú Kiến Thụ ngập ngừng, vẻ mặt khó xử, trả lời:
"Có nhà đầu tư hẹn chú giờ ra ngoài gặp mặt, ôi, thật không đúng lúc ..."
Nghe vậy, Hàn Cẩm Thư lập tức nói:
"Vậy chú mau đi đi, con với Ngôn Độ tự mình đi về khách sạn cũng được."
Cháu gái cháu rể từ ngàn dặm xa xôi đến Lan Giang là khách quý của cả nhà ông ấy. Vẻ mặt chú Kiến Thụ khó xử, trong lúc không biết nên làm gì, Trương Mộng Như cười đi lên phía trước, dịu dàng nói:
"Cha, cha bận thì cứ đi. Để con thay cha đưa chị Cẩm Thư về."
"Được được." Thấy con gái đến giúp mình giải vây, chú Kiến Thụ lập tức vui vẻ ra mặt. Sắp xếp bên này ổn thỏa xong, chú Kiến Thụ thể hiện ý xin lỗi với Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ lại vội vàng tiếp tục chạy đến cuộc làm ăn tiếp theo.
Dù sao thì cũng còn là cô gái trẻ tuổi nên ghế ngồi của em họ Mộng Như đều là màu hồng phấn. Tất cả những đồ trang trí bên trong đều tràn ngập cảm giác mơ mộng của thiếu nữ.
Hàn Cẩm Thư ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đặt mình vào không gian ngọt ngào phấn nộn này, không khỏi sinh ra sự cảm thán.
Cùng dạng thích giày vò xe nhưng cô trước nay chưa từng làm cho mình loại màu sắc thiếu nữ kiểu này.
Không phải không thích, chỉ đơn giản là từ tận đáy lòng cô cảm thấy không phù hợp.
Xem ra, năm tháng chính là dao mổ lợn. Cô già thật rồi.
Đang lúc đắm chìm trong sự cảm thán của mình, cô liếc mắt nhìn đột nhiên trông thấy bên trên đài điều khiển của ô tô bày biện một cái ảnh chụp nho nhỏ, đó là một cô gái có nét mặt tươi cười như hoa, trên người khoác áo cưới.
Có chút kỳ lạ đó là hình ảnh chụp cô dâu này lại là một hình chân dung. Cô dâu lẻ loi trơ trọi, cô đơn chiếc bóng tiếc bên cạnh không có một ai.
Mãi đến khi trông thấy tấm hình có một mình cô dâu, Hàn Cẩm Thư mới vỗ trán một cái, muộn màng nhớ ra. Trong căn nhà này của chú thì em gái mới hai mươi tư đã gả đi làm vợ người ta rồi. Năm đó lúc Mộng Như tổ chức hôn lễ ở Lan Giang, cô bận công việc không thể đến tham gia được còn bày tỏ tâm ý chúc mừng trên wechat một phen.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Cẩm Thư thốt ra hỏi: “A? Mộng Như, hôm nay làm sao không nhìn thấy chồng em đến vậy?”
Trương Mộng Như nghe vậy cong môi cười đáp:
“Bị bệnh viện điều ra nước ngoài giao lưu học tập, đã đi gần hai tháng rồi. Không có cách nào, công việc bác sĩ trước nay vẫn luôn bề bộn nhiều việc."
Hàn Cẩm Thư gật gật đầu.
Cặp chị em họ này từ thuở nhỏ đã không mấy thân thiết, bình thường cũng ít liên lạc. Sau khi gặp mặt hàn huyên cũng không có quá nhiều chủ đề chung để trò chuyện.
Cô thuận miệng tán gẫu thêm được vài câu.
Không lâu sau, ánh mắt như có như không của Trương Mộng Như đảo qua nhìn sang Ngôn Độ đang ngồi ghế sau cùng Hàn Cẩm Như. Dường như cô ta chú ý tới cái gì đó, bỗng nhiên nhíu nhíu mày, giọng điệu kéo dài hỏi:
"Chị Cẩm Thư, sao chị và anh rể đều không đeo nhẫn cưới thế?"
Tiếng nói vừa dứt, Hàn Cẩm Thư sững sờ, vô ý thức cúi đầu xuống nhìn tay trái của mình.
Từng ngón tay tinh tế trắng nõn, còn ngón áp út lại rỗng không.
Trong lòng cô đột nhiên xuất hiện cảm giác quẫn bách khó cảm nhận được. Hàn Cẩm Thư nhấp môi đang muốn tìm cái cớ thì Ngôn Độ im lặng suốt đoạn đường đột ngột lên tiếng, hời hợt trả lời:
"Nhẫn cưới quý giá, có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với chúng tôi. Đi xa thì nên ăn mặc đơn giản là tốt nhất.”
Trương Mộng Như nghe vậy, tán đồng gật gật đầu, nụ cười ngây thơ:
"Ừm, anh rể nói đúng, chính là đạo lý này.”
Nghe xong lời giải thích này của bạo quân, Hàn Cẩm Thư không còn cách nào, chỉ có thể cười ngượng ngùng ở bên cạnh phụ họa:
" Đúng thế, đồ vật có ý nghĩa như vậy, nếu mang ra ngoài không cẩn thận làm mất rồi, chắc chắc chị sẽ buồn đến khóc xỉu luôn."
*
Vừa tới ngày đầu tiên, bà cô đã đau lòng vì Hàn Cẩm Thư vừa phải dậy sớm vừa phải đáp máy bay. Bà không dám sắp xếp bất cứ lịch trình đi chơi nào cho cô cả, chỉ bảo bọn họ về khách sạn nghỉ ngơi trước. Đến ngày hôm sau lại đưa bọn họ đi chơi Lan Giang.
Sau khi đến khách sạn, Hàn Cẩm Thư mệt đến mức hai chân sưng đau ê ẩm, cô đá đôi dép lê khách sạn chuẩn bị sẵn trong phòng ra sau đó bệ vệ ngã xuống giường.
Frans là trợ lý tốt nghiệp chuyên ngành quản lý của một trường nổi tiếng, đồng thời còn học song song thêm ngành kiến trúc thiết kế. Bởi vậy, cách sống của anh làm Hàn Cẩm Thư vô cùng tán dương.
Phòng mà Frans đặt cho bọn họ là phòng của khách sạn , chỉ có chừng năm mươi mét vuông, diện tích tuy nhỏ nhưng đồ bên trong rất đầy đủ, được tân trang theo kiểu Trung Quốc. Vô cùng hợp với không khí dịu dàng yên tĩnh của thành phố nhỏ Lan Giang.
Vừa vào cửa, cô đã trông thấy trên tủ ở cửa ra vào bày biện một chiếc lư hương tai thú tinh xảo, đốt đàn hương làm sương mù lượn lờ xung quanh nó.
Từ phòng khách đi vào phải đi qua một tấm bình phong thủy mặc, phía sau mới là nơi ở. Giường là mô phỏng kết cấu giường của các khuê tú thời cổ, thành giường khắc hoa, cổ kính nhưng đệm giường lại rất hiện đại hoá, mềm mềm vô cùng dễ chịu.
Trong lòng Hàn Cẩm Thư khen ngợi phẩm vị của trợ lý Frans xong, sau đó liền nằm sấp trên giường lướt điện thoại, tiện tay gửi cho Du Thấm một tin nhắn Wechat:
Bọn em đến khách sạn rồi.
Du Thấm trả lời lại rất nhanh: Được đó, chúc ngày mai có một kỳ nghỉ vui vẻ nha, kế hoạch tạo ra người mới viên mãn thành công.
Bé cừ khôi họa bì: ... Chị đủ rồi đó nha.
Bé cừ khôi họa bì: Ngôn Độ thuận miệng nói lung tung, đến cả thân thích nhà em bên Lan Giang này đều biết. Em còn chưa tìm chị hỏi đâu đó, chị còn tự mình chạy đến sao?
Du Thấm: Trời ạ, đại tiểu thư của tôi ơi, chị thật oan uổng lắm đó. Chuyện này chị chỉ nói cho mẹ chị nghe thôi, ai biết được đến miệng bà rồi thì ra ngoài gặp ai cũng kể đâu.
Bé cừ khôi họa bì: Hừ hừ.
Du Thấm: Nhưng mà đến cả bà cô của em còn biết nữa là, xem ra hai người bọn em mà không cho ra một thằng nhóc chắc chắn không ổn rồi. Ha ha ha ha ha ha 【 Che miệng cười 】
Bé cừ khôi họa bì: Hừ.
Hàn Cẩm Thư lại gõ chữ gửi qua: Lễ Quốc Khánh chị có dự định gì không?
Du Thấm: Trước mắt còn chưa nghĩ ra, chị đang có ý định đưa bé Cam đi chơi ở Tây Song Bản Nạp. Ngày nào thằng bé cũng nằng nặc đòi đi ngắm các chị gái dân tộc Thái xinh đẹp. = =
Bé cừ khôi họa bì: Trước đây em cũng có đi qua Tây Song Bản Nạp rồi, rất thú vị và phù hợp với mấy bạn nhỏ. Trong điện thoại em vẫn còn lưu giữ hình ảnh lần đi du lịch đó, nếu chị cần thì lát em tìm lại xem sao rồi gửi cho chị. Chị cứ suy nghĩ đi.
Du Thấm: Ok được đó.
Du Thấm: Aizzz...
Giơ điện thoại lên, Hàn Cẩm Thư hơi kỳ quái nhếch mày, cô gõ chữ sau đó gửi qua bên kia: Sao thế, sao lại than thở rồi.
Du Thấm: = =
Bé cừ khôi họa bì: Có liên quan đến Từ Mạc Hành hả?
Du Thấm: … Làm sao em biết?
Bé cừ khôi họa bì: Tùy tiện đoán mò.
Du Thấm: Em đúng là con giun trong bụng chị mà.
Bé cừ khôi họa bì: Được rồi, nói đi xem có chuyện gì xảy ra? Chị với Từ Mặc Hành rốt cuộc như thế nào?
Du Thấm: Có chút phức tạp. Vài ba câu trên Wechat không nói rõ ràng được. Thế này đi, cho chị mượn em mười phút, tối chúng ta gọi điện nhé?
Hàn Cẩm Thư: “..."
Gọi điện thoại thì gọi điện thoại, tại sao hỏi Ngôn Độ mượn cô mười phút? Cô cũng không phải thú cưng của anh.
Cuối cùng, Hàn Cẩm Thư đen mặt gửi lại cho Du Thấm một cái “Ồ”, sau đó rời khỏi khung chat, tức giận khóa màn hình điện thoại!
Đúng lúc này, hướng toilet vang lên tiếng nước chảy róc rách. Hàn Cẩm Thư lặng lẽ liếc mắt về hướng âm thanh truyền đến thì đã thấy Ngôn Độ rửa tay xong đi ra ngoài.
Ngồi máy bay lâu như vậy, phần gáy phần eo cũng hơi chua xót. Hàn Cẩm Thư thu tầm mắt lại, giơ tay sờ vào chỗ sau gáy mình rồi thử xoa ấn xem sao, cái cảm giác vừa đau vừa sướng đó làm cô hít một hơi lạnh..
Ngôn Độ thấy vậy, đi đến bên giường ổn định tư thế đứng rồi mới nhìn vẻ mặt đau đến nhe răng trợn mắt của cô. Anh bình tĩnh nói:
“Có phải đau ở chỗ cổ này không?”
" Ừm." Hàn Cẩm Thư rầu rĩ đáp một tiếng, cô thử vặn đầu qua một bên lại đáng thương trả lời:
" Rất đau, giống như là cứng đờ một chỗ vậy, cử động một chút cũng thấy khó chịu."
Ngôn Độ hững hờ nói:
“Xem phim hơn nửa giờ mà không hề thay đổi tư thế, em không đau thì ai đau nữa."
Hàn Cẩm Thư bị nói trúng, đang muốn tức giận trả lời lại thì đột nhiên cảm giác được bàn tay lành lạnh. Ngôn Độ nắm lấy cổ tay nhỏ bé của cô, đem bàn tay đặt trên cổ của cô thả xuống. Giây tiếp theo, xúc cảm se lạnh cứng cỏi quen thuộc lại xuất hiện và nhẹ nhẹ đỡ lấy hai bên vai cô.
Hàn Cẩm Thư hơi giật mình, dừng lại một chút, hỏi anh: "Anh làm cái gì vậy?"
"Sợ đau thì nghiêm túc ngồi im đó, đừng có động đậy." Ngôn Độ cụp mắt, vẻ mặt nhàn nhạt nhưng động tác trên tay vẫn đều đặn không ngừng.
“Sau khi xoa bóp thư giãn xong, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.”
Hàn Cẩm Thư hơi ngượng ngùng,
“Không cần đâu, em nghỉ ngơi chút là ổn rồi.” Cô vừa nói vừa nhẹ nhàng cựa quậy, muốn thoát khỏi hai tay thon dài đang đặt trên vai mình.
Ngôn Độ không cần tốn nhiều công sức cũng khống chế được cô, giọng nói vô cùng bình tĩnh:
“Còn đang buổi chiều, ban ngày ban mặt em lại sợ anh có ý đồ đen tối gì với em à?"
Hàn Cẩm Thư: “...”
Chữ “lại” này của bạo quân rất linh tính.
Hàn Cẩm Thư bị đoán đúng tâm sự, cô xấu hổ không muốn thừa nhận, thật lâu sau mới rầu rĩ thốt ra bốn chữ, lắc đầu phủ nhận:
"Em mới không phải."
"Không phải thì ngoan một chút, nghe lời."
Lần này Hàn Cẩm Thư thật không dám động đậy.
Phần gáy là nơi trời sinh đã rất thần kỳ, con mèo dù có tức giận xù lông chỉ cần chạm vào gáy đều sẽ dịu dàng ngoan ngoãn động lòng người. Đem mèo đổi lại là người, hiệu quả dường như không kém bao nhiêu.
Ngón tay thon dài khỏe mạnh và lòng bàn tay thô ráp của anh chạm lên gáy cô chậm rãi xoa bóp, lực đạo lúc nhẹ lúc mạnh.
Hàn Cẩm Thư không biết kỹ thuật xoa bóp của bạo quân có chuyên nghiệp hay không. Cô chỉ biết những nơi mà đầu ngón tay của anh đi qua, tất cả đều mang theo cảm giác tê dại và ngứa ngứa. Nhiều lần đều làm cô run rẩy, thiếu chút nhịn không được muốn hừ nhẹ lên tiếng.
Cảm giác thật khó hình dung được, giống như đôi chân sau khi chạy tám trăm mét xong được xoa bóp, bắp chân chua xót làm người không biết được là dễ chịu hay đau đớn.
Hàn Cẩm Thư nhẫn nại, răng nhẹ nhàng cắn cánh môi.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh vô cùng tùy ý nói:
"Hình như đã lâu không thấy em đeo nhẫn rồi, em để nhẫn cưới ở đâu rồi?"
Nghe thấy anh nhắc đến nhẫn cưới, trong chớp mắt trên vẻ mặt của Hàn Cẩm Thư đột nhiên cứng lại. Cũng may cô phản ứng rất nhanh, không quá hai giây liền thuận miệng trả lời:
"Để ở nhà á."
"Vì sao không đeo nó lên?"
“Anh cũng đã nói rồi, vật quý giá như vậy không cẩn thận làm rơi mất thì làm sao bây giờ."
Hàn Cẩm Thư nghiêm túc nói:
"Tính em vốn qua loa, sao nỡ thường xuyên đeo được."
Hàn Cẩm Thư vừa nói xong, không hề để lộ sơ hở làm Ngôn Độ cười khẽ hừ mũi một tiếng.
Không biết tại sao, cái tiếng cười khẽ này lại làm cho Hàn Cẩm Thư cảm thấy vô cùng khốn đốn, đồng thời có một dự cảm không lành.
Cô khó hiểu:
"Anh cười cái gì?"
Ngôn Độ:
"Vợ à, em có biết có những lúc này em thật sự rất đáng yêu không."
Bất thình lình được anh tán dương, tia dự cảm xấu bất thường trong lòng của Hàn Cẩm Thư càng ngày càng nghiêm trọng, cô tạm ngừng lại, không hiểu nói:
"Tại sao em lại đáng yêu?"
Ngôn Độ trả lời:
"Ngốc nghếch một cách đáng yêu."
Hàn Cẩm Thư lập tức im lặng. Cô nghĩ thầm muốn khen cô thì khen đi tội gì đang tốt đẹp còn đi công kích người khác? Cô thông minh lắm có được không!
Hàn Cẩm Thư nhíu nhíu mày, tức giận trả lời:
"Vậy em muốn rửa tai lắng nghe, xin hỏi vị tiên sinh này, dựa vào đâu mà anh nói em ngốc vậy?"
"Rõ ràng em biết không thể nào lừa được anh nhưng em cứ phải nói dối làm gì."
Ngữ điệu của Ngôn Độ vô cùng từ tốn, ngón tay xinh đẹp của anh di chuyển từ gáy lên phía trước, nhẹ nhàng nâng một chút đã làm đầu cô ngẩng cao lên. Cái tư thế này, Hàn Cẩm Thư chỉ có thể bị ép ngẩng lên đối diện với đôi mắt đen tối của anh.
Hàn Cẩm Thư: "."
Bờ mi của cô run rẩy, cô cảm giác được ngón tay anh lướt qua sau đó nhẹ nhàng vuốt ve động mạch trên cần cổ của cô. Ngôn Độ tiến lại gần sát tai của cô, thấp giọng nói:
"Hai tuần sau khi tổ chức hôn lễ, em đi chơi đêm nhảy múa làm rơi chiếc nhẫn anh chuẩn bị riêng cho em. Cẩm Thư tiểu thư cứ nghĩ chuyện này bản thân giấu được trời giấu được đất, giấu được luôn cả chồng mình hả?"
Tác giả có lời nói:
Hàn Cẩm Thư: Ô ô ô! Chồng ơi anh nghe em giải thích!
Ngôn Độ: Có chuyện gì thì cởi sạch nằm xuống rồi nói.
Hàn Cẩm Thư: QAQ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...