35
Nhìn thấy người tung tin đồn không biết xấu hổ còn mặc kệ anh bịa chuyện để lời đồn trở thành một loại bệnh độc lan tràn bên trong gia tộc của cô. Hàn Cẩm Thư cảm thấy hơi đau đầu.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô lại không thể làm sáng tỏ, thực sự không còn biện pháp nào cả.
Nghĩ đến cảm giác bất lực này, Hàn Cẩm Thư càng thấy tức giận hơn. Cô phẫn nộ thu lại ánh mắt nhìn Ngôn Độ, đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn anh thêm nữa.
Ánh mắt Ngôn Độ không rời, chỉ nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt tràn ngập hứng thú thông qua kính chiếu chiếu hậu trong xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Cẩm Thư ngày thường xinh đẹp, tỏa sáng tứ phía, ngũ quan của cô thuộc loại có sức sát thương rất lớn, rõ ràng không phải là loại con gái uyển chuyển hàm súc. Cô càng thiên về loại càng dịu dàng trầm lặng, ôn hòa lại càng thanh lệ.
Cô rất phù hợp với việc thể hiện nhiều biểu cảm khác nhau. Lúc cười lên lại giống như một mặt trời nhỏ mới mọc lên, lúc tức giận lại giống như sóng lớn nổi lên trên mặt hồ Baikal, vừa xinh đẹp vừa nóng bỏng nhưng lại pha trộn thêm chút ngây thơ đáng yêu, rất phong tình cũng rất thu hút.
Ngôn Độ thật sự rất thích nhìn dáng vẻ tức giận của cô, chỉ có lúc này cô mới dùng thái độ chân thật nhất để đối mặt với anh.
Bên toa bên này.
Phát giác được ánh mắt ngay thẳng mang ý trêu đùa của Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư kiên trì, cưỡng ép mình không nhìn nhưng cặp mắt xinh đẹp đào hoa kia thực sự rất đáng ghét. Đôi mắt ấy cứ chậm rãi đánh giá cô từ đầu đến chân hết lần này đến lần nọ. Giống như không thấy chán, cực kỳ giống dã thú trên cánh đồng hoang đang tuần tra lãnh địa riêng của mình.
Dưới ánh nhìn chăm chú rõ ràng như vậy của anh, rất nhanh Hàn Cẩm Thư tựa như ngồi trên đống lửa, toàn thân không thoải mái.
Cô không dám dùng ánh mắt phản kích.
Hàn Cẩm Thư hít sâu một hơi rồi lại thở ra, im lặng hai giây, suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra mở wechat, lạch cạch gõ gõ mấy chữ gửi tin nhắn cho người có ảnh đại diện màu đen.
Gửi xong, cô hắng giọng, nhướng mi nhìn chỗ khác, không đối diện với ánh mắt của anh nữa, ngữ khí có chút cứng rắn nói:
" Ngôn ... Chồng ơi."
Chú Kiến Thụ đang lái xe kiểu: ?
Nghĩ thầm người tuổi trẻ bây giờ thật hay, gọi chồng còn thêm họ ở phía trước nữa cơ.
Ngược lại Ngôn Độ lại biểu hiện vô cùng tự nhiên nói:
" Chuyện gì?"
Hàn Cẩm Thư giữ nguyên ngữ khí cứng rắn:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh xem điện thoại chút đi."
Nghe vậy, Ngôn Độ cúi đầu, trên màn hình điện thoại quả nhiên hiển thị tin nhắn chưa đọc. Anh tiện tay nhấn mở ra xem.
Bé cừ khôi họa bì:
[Anh nhìn chằm chằm em làm cái gì? Trên mặt em mọc hoa à? Làm phiền anh quay ra nói chuyện với chú Kiến Thụ tiếp đi. Cảm! Ơn!]
Bên dưới phần tin nhắn còn kèm theo một meme thỏ con đang rất tức giận.
Thỏ con buồn cười, trong đầu anh đột nhiên xuất hiện một hình ảnh khuôn mặt nhỏ ửng đỏ tức giận xấu hổ của người nào đó.
Ngôn Độ cảm thấy vô cùng buồn cười, khóe miệng kéo lên một độ cong rất nhạt. Cạch một tiếng, màn hình điện thoại vụt tắt. Cuối cùng anh mới chậm rãi ngồi thẳng người, dời đi ánh mắt dừng trên người Hàn Cẩm Thư lại.
Mặt Hàn Cẩm Thư vẫn còn đỏ, cô đưa tay lên quạt quạt gió.
Người đơn thuần chất phác như chú Kiến Thụ mảy may không phát hiện vẻ mặt và sắc thái vi diệu của đôi vợ chồng trẻ này, chỉ chuyên tâm lái xe của ông, không nói bất cứ lời nào.
Bên trong xe vô cùng yên tĩnh, Hàn Cẩm Thư còn có thể ngửi thấy một mùi hương Ô Mộc nhàn nhạt lơ lửng trong không khí như có như không. Cô chỉ cảm thấy bầu không khí mập mờ quỷ dị làm cho nhiệt độ trên mặt cô nửa ngày cũng không hề thuyên giảm.
Hàn Cẩm Thư muốn thoát khỏi bầu không khí u ám này, cô mở miệng giả như tùy tiện hỏi chú lái xe một câu:
“Chú Kiến Thụ, giờ chúng ta đang đến nhà của bà cô ạ?”
Chú Kiến Thụ nghe vậy lập tức trả lời:
“Vốn dĩ bà cô muốn đích thân chuẩn bị một bữa tiệc tiếp đón các con nhưng tuổi của cô đã cao không thể tự mình chuẩn bị được nên nhờ chú đặt một bàn đồ ăn ở chỗ chú cho các con.”
Hàn Cẩm Thư gật đầu:
"Đúng đó, nấu cơm rất mệt, chúng ta ăn ở bên ngoài là được rồi."
"Hơn nữa nhà hàng đó cũng là do chú mở mà, mấy việc vệ sinh đều có thể yên tâm." chú Kiến Thụ nói.
Hàn Cẩm Thư nghĩ nghĩ, lại hỏi:
“ Bữa trưa có những ai vậy ạ?"
Chú Kiến Thụ nghe vậy để lộ ra nụ cười xán lạn:
“Có bà cô của con, hai dì, chú và cả mấy em trai em gái nữa. Yên tâm, đều là người trong nhà, không cần khách sáo.”
*
Nhà hàng chú Kiến Thụ mở tên là "Thực Điển Bát Phương". Mặc dù không thể so sánh với những nhà hàng năm sao khác ở thành phố Ngân Hà nhưng ở Lan Giang, nếu nhà nào mời khách ăn cơm ở Thực Điển Bát Phương cũng coi như sáng sủa mặt mũi, là một chuyện đáng để hãnh diện.
Bữa tiệc được chuẩn bị vì Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ, không có nhiều người có mặt, chỉ có một bà cô và một đám cháu chắt? Nhưng vì thể hiện sự hoan nghênh của mình với hai vị khách là Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ từ phương xa đến, chú Kiến Thụ vẫn sắp xếp đặt một phòng lớn nhất trong nhà hàng.
Tên của phòng ăn quả thực rất nhã nhặn, nó được gọi là “Tương Tư Tử”.
Đi vào trong nhà hàng, chú Kiến Thụ đi phía trước dẫn đường, Hàn Cẩm Thư xách túi theo ở phía sau, còn Ngôn Độ thì đẩy hành lý thong dong đi cuối cùng. Đi tới trước cửa phòng ăn, trên mặt chú Kiến Thúc mới nở lại nụ cười tươi tắn xán lạn:
"Đến rồi, mau vào trong, cả nhà đều đang ngồi đợi các con đó!"
Chú vừa nói vừa đẩy cửa lớn ra.
Bên trong phòng được trang trí với phong cách vô cùng cổ kính, xung quanh bàn tròn ngồi đầy một vòng người. Trong đó, cụ già ngồi ở vị trí chủ vị mặc quần áo mộc mạc mặt mày tỏa sáng, trông thấy Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ đi vào, bà trong nháy mắt liền kích động đến mức đứng dậy.
"Nha đầu Cẩm Thư của ta, con tính ở lại Lan Giang chúng ta bao lâu đây?"
Thiếu nữ thanh tú mặc đồng phục đứng bên cạnh cụ già sợ bà ấy đứng không vững liền nhanh chóng đỡ lấy cánh tay bà.
"Ngồi máy bay lâu như vậy, có mệt hay không? Có đói bụng không?" Bà cô cười đến không ngậm miệng được, lôi kéo cháu gái Hàn Cẩm Thư và cháu rể Ngôn Độ ngồi xuống hai bên của mình, bận bịu vui vẻ bắt đầu gắp thức ăn cho hai người.
Hàn Cẩm Thư khi còn bé thường xuyên đến nhà bà cô ở Lan Giang, cả bà cô và chú dì đều rất thích đứa cháu gái này nên đối xử với cô rất tốt.
Hàn Cẩm Thư cười hì hì chào hỏi các trưởng bối xong, dừng lại giới thiệu cho các trưởng bối nói:
“Dì cả, dì hai, đây là Ngôn Độ."
Ngôn Độ hướng về phía hai dì rồi gật đầu, nụ cười xa cách nhưng lại đầy đủ lễ nghĩa:
“Chào hai dì."
"Chào con." Dì lớn không nói nhiều, gật nhẹ đầu với hai người xong thì không nói thêm nữa, chỉ cười híp mắt rót trà.
Dì hai với tính cách hoạt bát mạnh mẽ thì ngược lại tỏ vẻ vô cùng vui mừng, gương mặt tươi tắn nói:
"Lúc trước không thể tới tham gia hôn lễ của các con được làm chúng ta cảm thấy vô cùng tiếc nuối." Nói xong lại ngừng lại, nhìn về phía dì lớn đứng bên cạnh hứng thú bừng bừng thấp giọng nói:
"Dì vẫn luôn nghe mẹ nhắc mãi, nói chồng của Cẩm Thư rất đẹp trai nhưng không ngờ lại đẹp đến thế"
Dì lớn ghét bỏ nhìn dì hai một cái, đè ép cuống họng khiển trách:
“Tuổi đã cao mà còn coi mình còn mười tám à? Ổn định chút đi. Đừng làm mất mặt Cẩm Thư."
Dì hai ghét nhất chính là việc bị người khác nhắc đến tuổi tác. Bà ấy cảm thấy chị gái mình chẳng vui gì cả, miễn cưỡng liếc mặt sau đó lắc ly rượu Bích Loa Xuân trong tay, không lên tiếng nữa.
Ngoại trừ mấy người lớn trong nhà, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ, trên bàn ăn cơm còn có thêm bốn gương mặt trẻ tuổi. Trong đó có hai thiếu nữ và một thiếu niên, đều kế thừa gen tốt của bố mẹ nên diện mạo thanh tú, khí chất rõ ràng, lần lượt gồm con của hai dì. Còn có một cô gái có chút lớn tuổi, khoảng chừng hai tư hai lăm, cô để tóc dài trang điểm nhạt. Cô tên là Trương Mộng Như, là con gái của chú Kiến Thụ cũng là cháu gái ruột của bà cô.
Hàn Cẩm Thư lần lượt giới thiệu từng em gái em trai cho Ngôn Độ.
"Được rồi, nói lâu vậy rồi đến cả nước cũng chưa uống được ngụm nào. Con đừng nóng vội giới thiệu như thế, còn nhiều ngày như vậy để từ từ rồi sẽ có cơ hội quen thân thôi." Bà cô vỗ vỗ mu bàn tay Hàn Cẩm Thư, cười nói:
"Tranh thủ thời gian ăn cơm đi."
Lão tổ tông đã lên tiếng, toàn bộ người trong phòng không dám không nghe theo.
Hàn Cẩm Thư cầm lấy đũa bắt đầu ăn.
Trong bữa tiệc, Ngôn Độ ngồi ngay ngắn bên trái bà cô còn Hàn Cẩm Thư ngồi ở phía bên phải bà cô. Còn con gái của chú Kiến Thúc là Trương Mộng Như ngồi bên cạnh gần với Hàn Cẩm Thư.
Trương Mộng Như rất nhiệt tình, cô chủ động nói cho Hàn Cẩm Thư nghe về công việc ngân hàng của mình ở Lan Giang, cô ta là người quản lý quỹ ngân sách.
Em gái họ xinh đẹp này vẫn luôn dùng giọng nói mềm nhẹ lại ngọt ngào gọi Hàn Cẩm Thư một tiếng “chị Cẩm Thư” . Hết khen Hàn Cẩm Thư có sắc có tài lại khen cô cùng Ngôn Độ đúng là trai tài gái sắc, một đôi trời cho.
Khen lấy khen để rồi lại tự nhiên chuyển ánh mắt về phía người thanh niên đang ngồi bên kia của bà cô.
Ngôn Độ hạ mi mắt yên tĩnh ngồi ăn, không cần nói chuyện, khí chất tôn quý đều tự nhiên tỏa ra từ từng động tác giơ tay nhấc chân.
Trương Mộng Như giật giật môi, muốn nói với Ngôn Độ mấy câu nhưng vừa gọi một tiếng “anh rể” thì nhìn thấy người anh rể mặt mày lạnh nhạt đó gắp lên một miếng bông cải xanh bỏ vào trong bát cho Hàn Cẩm Thư, nói:
"Không cho phép kén ăn. Ăn rau xanh."
Vẻ mặt chị họ nhỏ không tự nguyện, thừa dịp người đàn ông này không chú ý, gắp bông cải xanh lên chuẩn bị lén ném ra bên ngoài.
Đối phương phát giác, có chút nhướng mày, trầm thấp nói một tiếng:
"Cẩm Thư". Ngữ khí trầm đến mức lộ ra mấy phần mập mờ, mấy phần nguy hiểm.
Chị họ nhỏ có vẻ hơi sợ anh rể này, lặng lẽ trừng mắt một cái gạt đi suy nghĩ rồi đem bông cải xanh bỏ vào trong miệng, sau đó nhai từng miếng to hệt như để trút giận.
Sự thân mật như không có người xung quanh ở đây làm cho Trương Mộng Như có chút hoảng hốt, đến lúc giật mình tỉnh lại đã không còn nhớ mình muốn nói gì nữa. Chỉ có thể tiếp tục vùi đầu vào ăn cơm.
Bầu không khí bữa tiệc nói chung cũng rất hài hòa.
Giữa bữa ăn, Trương Mộng Như đột nhiên nhớ lại gì đó, kêu lên một tiếng rồi vội vàng từ trong bọc lấy ra một đôi con búp bê nhỏ, mắt to óng ánh đưa cho Hàn Cẩm Thư, nói:
“Chị Cẩm Thư, đây là chút quà nhỏ em tặng chị và anh rể, là em tự mình làm, chị cũng đừng ghét bỏ nha."
Hàn Cẩm Thư kinh ngạc mở to mắt: " Đây là chính tay em làm hả?"
Em gái Mộng Như gật đầu: "Vâng ạ."
Chú Kiến Thụ ở một bên nhìn thấy cảnh này, cười giải thích với Hàn Cẩm Thư:
“Mộng Như thích làm mấy đồ chơi thủ công. Từ nhỏ nó đã ngưỡng mộ người chị như con nên sớm đã bắt đầu chuẩn bị quà ra mắt cho hai người rồi. Đồ chơi nhỏ, không thành kính ý."
Nhìn con rối tinh xảo em họ đưa cho trong tay, Hàn Cẩm Thư thụ sủng nhược kinh, nói cám ơn liên tục, dang hai tay ra nhận.
Bên này, bà cô ở chủ vị tự múc một chén canh cho Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ, nói:
“Các con đến Lan Giang để chơi Quốc Khánh, vốn muốn định cho hai con ở luôn trong nhà của ta nhưng vừa rồi nghiêm túc suy nghĩ lại, hai người các con đều là thanh niên, ở với một bà già này khó tránh khỏi sẽ có rất nhiều điều không tiện ..."
Sau khi suy nghĩ một chút, bà nói với chú Kiến Thụ:
"Như vậy đi. Con lập tức đặt khách sạn ở đây cho hai đứa nhỏ..."
Vừa dứt lời, một tiếng nói liền vang lên ngay sau đó.
Ngôn Độ cong môi, tiếng nói lạnh lùng, dáng vẻ ngữ khí quả nhiên là phái quân tử như ngọc:
"Bà cô phí tâm rồi. Trước khi xuất phát chúng con đã đặt sẵn trước phòng ở khách sạn Lan Giang rồi, mọi người không cần hao tổn tâm sức về vấn đề này."
Hàn Cẩm Thư cũng vội vàng phụ họa:
“Đúng đó đúng đó, bà cô không cần phải để ý đến chúng con đâu."
Nhưng không ngờ, sau khi nghe đôi trẻ này nói xong, bà cô lông mày lại hơi nhíu. Bà ấy trầm giọng nói: “Cẩm Thư, Ngôn Độ, không phải là ta nói các con đâu. Các con lặn lội đường xa đến Lan Giang, đến chỗ của ta sao có đạo lý để các con tự bỏ tiền túi ra. Truyền đến lỗ tai của các cô các dì, họ chắc chắn sẽ nói lời lẽ không hay sau lưng ta, chê cười bà già này làm người mà keo kiệt.”
" Ai nha bà cô, bà nói cái gì đó."
Hàn Cẩm Thư thấy cụ già có chút không vui, vội vàng nghiêng đầu qua, kéo cánh tay bà cô lại thì thầm:
“Bà cô bớt nóng. Chuyến này chúng con về chủ yếu là để thăm bà, thấy cơ thể bà còn khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi là niềm hạnh phúc của cả nhà chúng ta. Nếu bởi vì nhỏ như vậy chuyện gì làm cho bà không vui, vậy không phải con và Ngôn Độ đến đây là một điều sai lầm sao?"
Nghe vậy, bà cô chần chừ một lúc, cuối cùng sắc mặt cũng hòa hoãn mấy phần. Bà cô nhìn Hàn Cẩm Thư một chút rồi nói tiếp:
"Thật sự muốn ta sống lâu trăm tuổi thì không nên khách sáo với bà già này như vậy."
Hàn Cẩm Thư nhẫn nại nói một loạt dài những lời hay ý đẹp, mất nửa ngày mới làm cho bà lão đang giận dỗi mỉm cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...