Sự chú ý của cô đã bị chuyển dịch trở về cái chân già bị nhiễm lạnh đã bị bỏ lơ lúc trước. Hàn Cẩm Thư nhíu mày, dùng sức đấm đấm vài cái. Sau đó cùng Ngôn Độ đi đến quầy thu ngân để thanh toán.
Mua đồ xong, thu hoạch khá dồi dào.
Một vầng trăng cong cong đã treo trên đầu ngọn cây.
Đêm vào thu, gió dịu nhẹ, Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ vai kề vai đi trên vỉa hè, cả hai đều im lặng, mỗi người đều có tâm tư riêng, không ai mở lời nói chuyện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh bất thình lình vang lên, nói một cách rất điềm tĩnh: "Với anh mà nói thì hôm nay là một ngày đáng để kỷ niệm."
Chỉ một vài từ, câu chữ đơn giản, không có sự pha trộn nhiều cảm xúc giữa các dòng chữ. Hàn Cẩm Thư quay đầu, không hiểu được hàm ý trong câu nói của Ngôn Độ. Cô hỏi anh: "Tại sao lại đáng để kỷ niệm? Có điều gì đặc biệt sao?"
Người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, bóng người nghiêng với đôi hàng mi hơi rũ xuống bị ánh sáng của đèn đường chiếu xuống mặt đất. Có lẽ là do tia sáng với sắc màu ấm áp đó vốn dĩ đã dịu dàng, vẻ mặt lạnh lẽo của anh được bao bọc trong đó, những đường nét đó ấy vậy mà cũng dịu dàng đến khó tin.
Trong chốc lát, Ngôn Độ hướng về phía cô, khóe miệng cong lên một cách rất nhẹ nhàng, màu mắt nhàn nhạt trong vắt, giống như bầu trời đầy sao rơi.
Anh nói: "Đã hai năm rồi. Hàn Cẩm Thư, hôm nay là ngày đầu tiên em thể hiện sự trân trọng dành cho anh và cũng là lần đầu tiên em bỏ ra tâm tư vì anh."
Hàn Cẩm Thư: "..."
Câu nói này của sếp lớn bạo quân thật là, sao nghe có vẻ xót xa trong lòng và đáng thương như vậy kia chứ? Xót xa, đáng thương đến nỗi một người trước giờ đều không tim không phổi, thần kinh thô như Hàn Cẩm Thư cũng phải sinh ra một vài cảm giác hổ thẹn và tội lỗi.
Cô chần chừ một lúc, ấp úng nói: "Anh cũng nói quá lên rồi, em đâu có đối xử với anh không tốt như vậy đâu."
Ngôn Độ nhướng mày: "Chẳng lẽ em cho rằng em đối xử với anh tốt lắm sao?"
Hàn Cẩm Thư trả lời: "Cũng không được coi là tốt lắm, nhưng ít nhất thì cũng coi như là tạm được mà."
Chân mày của Ngôn Độ lại nhướng lên cao hơn nữa: "Ví dụ thử xem? Lấy một ví dụ mà em đối xử với anh một cách không tồi cho anh nghe xem nào."
Nghe vậy, Hàn Cẩm Thư Thư suy nghĩ một lát rồi nói: "Chẳng hạn như nhu cầu sung túc và sức lực khủng khiếp của anh này, em chưa bao giờ đi tìm tài khoản tiếp thị tin đồn để bán những thông tin xấu của anh cả."
Ngôn Độ: "..."
Ngôn Độ: ?
Ngôn Độ bị cung phản xạ thần kỳ của cô làm cho bật cười ra thành tiếng, sau đó, anh hỏi cô một cách rất chậm rãi: "Bán, thông tin, xấu, của, anh?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái trẻ nhìn anh với đôi mắt to tròn còn rất nghiêm túc: "Anh không biết rằng, những lời đồn đại về anh bởi vì cực kỳ hiếm có nên rất có giá trị hay sao?"
Ngôn Độ: "..."
Ngôn Độ quay đầu qua một bên rồi hít một hơi thật sâu sau đó chậm rãi thở ra.
Thay vì nhận ra mối nguy hiểm đang đến gần, Hàn Cẩm Thư tiếp tục đến gần hơn với lời nói của mình. Cô thấp giọng, nói: "Ngôn tổng, anh xem, người vợ như em đây vẫn đối xử với người chồng như anh một cách rất cương trực, có phải không?"
Ngôn Độ: "Hàn Cẩm Thư."
Hàn Cẩm Thư: "Dạ?"
Ngôn Độ rất bình tĩnh: "Anh khuyên em nói những điều gì đó tốt đẹp chút, ngay lập tức, dỗ dành anh."
Hàn Cẩm Thư ngu người luôn rồi: "... Hả?"
Ngôn Độ nói một cách khá là bình tĩnh: "Nếu không thì ba ngày tiếp theo em đừng hòng rời giường."
Hàn Cẩm Thư: "..."
...
Vừa làm nũng lại vừa bán manh, Hàn Cẩm Thư đã tốn rất nhiều công sức mới xoa dịu được cơn giận dữ của ông lớn bạo quân bằng ba tấc lưỡi uốn mãi không mòn của mình. Về đến nhà, nhiệm vụ còn lại là thu dọn hành lý để đi xa. Đúng thật là một công trình to lớn.
Hàn Cẩm Thư bận rộn cả ngày, trên đường về lại đấu trí đấu dũng với bạo quân, vừa nghĩ đến việc phải thu dọn hành lý là cô đã cảm thấy bực dọc rồi.
Lết đôi dép, kéo chiếc va li cỡ lớn dành riêng cho những chuyến đi xa từ trong phòng chứa đồ đi ra đến phòng để mũ áo. Vừa mở va li ra, một tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.
Hàn Cẩm Thư Thư lôi điện thoại ra, nhìn lướt qua tên hiển thị của người gọi đến, tạm ngừng nửa giây, vỗ mặt điều chỉnh nét mặt rồi nghe máy: "Alô."
Cuộc gọi đến là từ đồng nghiệp của Hàn Cẩm Thư, một bác sĩ khác của Thịnh Thế, họ Cù. Ngày mai bác sĩ Cù có một cuộc phẫu thuật hàm có độ khó cao, và để đảm bảo rằng phẫu thuật không có gì sai sót nên mới muốn xác nhận phương án phẫu thuật cuối cùng với Hàn Cẩm Thư và lắng nghe ý kiến của cô - bậc thầy quyền uy được người trong ngành công nhận.
Hàn Cẩm Thư bảo đồng nghiệp gửi bản đồ CT khuôn mặt của khách hàng cho mình rồi tìm chỗ ngồi để bàn bạc với đồng nghiệp.
Nói chuyện chưa được hai câu, một loạt tiếng bước chân từ xa tới gần.
Hàn Cẩm Thư theo phản xạ tự nhiên quay đầu qua nhìn một cái.
Là Ngôn Độ.
Chiếc áo khoác của bộ Âu phục màu đen không biết đã được cởi ra từ bao giờ, chiếc cà vạt tỉ mỉ cũng không thấy đâu, trên người anh chỉ có một chiếc áo sơ mi màu trắng, ba chiếc cúc áo được cởi ra, không nhiều không ít, cứ vậy để lộ ra làn da ngực và xương đòn nhỏ. Tinh thần tản mạn, mi nhãn phong lưu.
Vừa nhìn một cái đã thấy anh giống như một con yêu tinh nam chuyên đi hút hồn người ta vậy.
Phòng để mũ áo là không gian riêng tư, ánh sáng được thiết kế khá là u ám.
Ngôn Độ đứng dựa vào tủ quần áo, dáng đứng tản mạn, không nói chuyện, không có hành động nào khác, cứ thế kéo mí mắt mà chăm chú nhìn thẳng vào cô.
Trong điện thoại, vị đồng nghiệp họ Cù kia vẫn đang thao thao bất tuyệt.
Hàn Cẩm Thư bị ánh mắt của Ngôn Độ nhìn đến nỗi toàn thân đều cảm thấy không thoải mái, nhẹ nhàng gạt loa nghe điện thoại của mình ra xa vài centimet, dùng khẩu hình để hỏi Ngôn Độ: "Anh tìm em có việc gì không?"
Ngôn Độ lắc đầu.
"…" Vậy anh nhìn em chằm chằm làm cái gì!
Hàn Cẩm Thư không lên tiếng, dùng khẩu hình chọi lại Ngôn Độ một câu, bất đắc dĩ, chỉ đành phải xoay người sang một hướng khác để nói chuyện điện thoại.
Ngôn Độ lặng im đứng yên tại chỗ một lúc, nhìn thấy chiếc vali rỗng của vợ mình đặt trên mặt đất. Sau một lúc im lặng, anh bèn ra tay thu dọn hành lý cho cô.
Ít phút sau, bên Hàn Cẩm Thư bận rộn xong, vừa quay đầu lại đã ngu người ngay tại chỗ.
Chiếc va li vốn dĩ trống trải đã có thêm rất nhiều đồ vật, không gian được tận dụng một cách hợp lý để sắp xếp gọn gàng và trật tự.
Chưa đợi cô tỏ ra thán phục, Ngôn Độ đã lục lọi chỗ quần áo được chất đầy tủ của cô, không thèm đếm xỉa mà nói: "Quần áo lót anh đều đóng gói cho em xong hết cả rồi. Quần áo mặc bên ngoài thì em tự mình lại đây xem xem, muốn mang theo những bộ nào?"
Hàn Cẩm Thư: "."
Hàn Cẩm Thư nhanh chóng thu lại những biểu cảm bàng hoàng trên khuôn mặt của mình, hốt hoảng nhưng vẫn mạnh mẽ tự mình trấn tĩnh lại, trả lời: "Cảm ơn. Cứ để em tự sắp xếp đi."
Ngôn Độ nghe vậy cũng không nói gì hết, chỉ tiện tay cầm lấy một cái gì đó trong ngăn thứ ba của chiếc tủ quần áo lớn rồi bỏ vào trong vali của cô.
Hàn Cẩm Thư vốn dĩ không hề để tâm, đợi đến sau khi nhìn rõ đồ vật đó rồi, đôi mắt của cô ngay lập tức trừng lên to như chuông bò: "Chờ chút. Anh vừa bỏ cái gì vào trong vali của em vậy?"
Ngôn Độ trả lời một cách thẳng thắn: "Quần thu."
Hàn Cẩm Thư: "... Tất nhiên là em biết đó là quần giữ nhiệt! Ý em là cái quần giữ nhiệt này ở đâu chui ra vậy?" A a a, tại sao trong tủ quần áo của cô lại có thứ vô cơ này kia chứ?
Ngôn Độ: "Đó là do mẹ của em mua. Mẹ bảo thời tiết chuyển lạnh rồi nên đã chuẩn bị cho chúng ta mỗi người một cái để trải qua một mùa đông ấm áp."
Hàn Cẩm Thư: "..."
Nghe Ngôn Độ nói xong, ánh mắt của cô lại rơi vào chiếc va li, ngưng thần nhìn một cái: Quả nhiên, bên cạnh chiếc quần giữ nhiệt màu hồng còn có một chiếc quần giữ nhiệt màu xám lớn hơn vài size, cũng được gấp ngay ngắn như vậy.
Tuyệt vời thật đấy, còn là đồ đôi nữa kìa.
Hàn Cẩm Thư dùng sức hít thở thật sâu rồi mỉm cười với Ngôn Độ: "Quý ông này, còn vài tháng nữa mới đến mùa đông. Anh làm bỏ quần giữ nhiệt vào trong vali của em làm cái gì?"
Ngôn Độ: "Anh có coi qua dự báo thời tiết, nhiệt độ cao nhất trong hai ngày sau của Lan Giang chỉ có mười bốn độ, còn kèm theo cả gió bắc nữa. Đã thế lại toàn là ngày mưa phùn."
Nghe anh nói vậy, Hàn Cẩm Thư bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, nói: "Được rồi. Vậy thì em mang theo hai cái áo khoác dày là được, không cần thiết phải dùng đến quần giữ nhiệt." Trong lúc nói chuyện, cô cúi người xuống, túm lấy chiếc quần giữ nhiệt màu hồng, lấy ra khỏi va li rồi ném qua một bên.
Ngôn Độ nhướng mày: "Mang nó theo."
Hàn Cẩm Thư ngẩng đầu lên: "Không mang."
Ngôn Độ trầm giọng nói: "Hàn Cẩm Thư, em nghe lời đi."
Hàn Cẩm Thư: "Không nghe."
Có vẻ như thủ đoạn của sếp lớn bạo quân cũng chỉ như vậy thôi. Trước khi kết hôn tốn rất nhiều công sức để tra rõ gốc gác của cô, ngay cả việc cô thích ăn kẹo nổ vị mận cũng điều tra rõ ràng rành mạch, thế nhưng lại không biết được rằng ngày thường thứ mà cô ghét nhất phải mặc chính là quần giữ nhiệt hay sao?
Nhớ năm đó, vì bắt cô mặc quần giữ nhiệt, nữ sĩ Bùi Uyển Từ đã cầm cây chổi lông gà rượt cô từ phòng trên tầng ba xuống tới tận vườn hoa nhỏ, cô bị đánh thành đầu heo cũng chưa từng thỏa hiệp lần nào. Bây giờ lại làm sao có thể vì một tên Ngôn Độ mà ngoan ngoãn cúi đầu nhường bước cho được?
Ngài cứ nằm mơ đi nhá!
Hai người đứng song song, bốn mắt nhìn nhau.
Ở trong không khí ái muội của gian phòng để mũ áo hôn ám, đôi vợ chồng plastic giương cung bạt kiếm.
Bởi vì một chiếc quần giữ ấm, nhìn nhau không nói một lời. Anh, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng. Cô, mi mắt xinh đẹp. Một người không nguyện ý lui bước, một người không chịu nhường bước, cứ như vậy cứng ngắc giữ im lặng suốt mấy phút liền.
Cũng may, một loạt tiếng chuông điện thoại vang lên đã phá vỡ bầu không khí cứng ngắc này.
Chuông điện thoại của Ngôn Độ đang reo.
Ánh mắt thâm trầm nóng rực cực kỳ chậm rãi rời khỏi khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư, sau đó lướt qua màn hình điện thoại.
Nhìn rõ tên người gọi, Ngôn Độ bất động thanh sắc, quay người bước ra khỏi phòng để mũ áo.
Phù ——
Những cảm giác áp bức nguy hiểm trong không khí đã biến mất, Hàn Cẩm Thư âm thầm vỗ quai hàm, thở hắt ra một hơi. Cô lén lút nghiêng người, thông qua cánh cửa của phòng để mũ áo, nhìn về phía phòng khách.
Ngôn Độ đang ở ban công, quay lưng về phía phòng để mũ áo, đang trò chuyện với người ở đầu bên kia điện thoại.
Cách nhau khá xa nên Hàn Cẩm Thư không nghe được rõ nội dung của cuộc trò chuyện đó. Tất nhiên, cô cũng không hề tò mò chút nào.
Cô hướng về phía bóng lưng của bạo quân làm một gương mặt quỷ, nhân cơ hội này, cô nhanh chóng nhét quần giữ nhiệt màu hồng vào trong góc tủ quần áo, còn thuận tay tìm vài bộ quần áo để đậy lên trên, giấu kỹ để không bị bạo quân phát hiện lần nữa.
Giấu xong không được bao lâu, người chấp niệm quần giữ ấm, quý ngài họ Ngôn, đã đi rồi còn quay lại.
Anh ngước mắt lên, nhìn thấy kẻ hủy diệt quần giữ nhiệt, quý cô họ Hàn, đang ngồi trên ghế, gấp chiếc áo khoác gió màu kaki của cô.
Chiếc áo có giá bán cao ngất ngưởng năm con số này đã bị cô gái này thắt nút hai cái ống tay áo, gấp lộn xộn giống như một đống dưa muối sẵn vậy.
Ngôn Độ cũng không nói câu nào, cứ thế, mặt không biểu cảm mà nhìn vị đại tiểu thư nào đó lộn xộn gấp quần áo.
Đợi đến khi cô gấp đến chiếc thứ tư, cuối cùng anh cũng lên tiếng, nhẹ nhàng nói: "Gấp quần áo không phải như em gấp thế này đâu."
Hàn Cẩm Thư Thư muốn trợn mắt lườm anh một cái, trong lòng nói sao lại rắc rối như vậy kia chứ, gấp mỗi cái áo thôi mà cũng soi mói lỗi của cô. Hàn Cẩm Thư cố kìm nén, khẽ mỉm cười và hỏi: "Vậy nên gấp như thế nào?"
Thu dọn hành lý vốn dĩ đã phiền phức lắm rồi, còn để cho người ta đi du lịch cho thoải mái không hả?
Ngôn Độ bước đến, cầm lấy đống dưa muối kia, gỡ ra rồi gấp lại. Bàn tay lớn trước giờ luôn thao túng đại cục, lạnh lùng trắng nõn như ngọc, hạ mình đi làm việc nhà như gấp quần áo này, ấy vậy mà lại có vẻ xa lạ.
Hàn Cẩm Thư nhìn trân trân không nói nên lời. Trố mắt đứng nhìn Ngôn Độ gấp hết tất cả quần áo của cô một cách cực kỳ gọn gàng, vô cùng tỉ mỉ, cô không kìm được, dựng lên một ngón tay cái.
Hàn Cẩm Thư: "Giỏi quá đi, quý ngài Ngôn Độ!"
Ngôn Độ nhìn cô một cái, đôi môi mỏng đang định nói cái gì thì một hồi chuông cửa bỗng dưng vang lên.
Hàn Cẩm Thư nghe thấy tiếng chuông, không nén nổi sự bối rối, dinh thự Phù Quang trước giờ không có khách đến chơi, chỉ có một vài người quản gia sẽ định kỳ đến đây. Hơn nữa, đã tối như này rồi, là ai không mời mà đến đây?
Tuy nghĩ như vậy nhưng cô vẫn đi về phía cửa lớn.
Thông qua mắt mèo trên cửa, Hàn Cẩm Thư nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng trước cửa thang máy, nho nhã thanh tuấn, trong tay xách một chiếc túi mua đồ.
Ngạc nhiên trong chốc lát, Hàn Cẩm Thư đã mở cửa, kinh ngạc nói: "Trợ lý Frans? Tối muộn thế này, anh đến tìm Ngôn Độ à?"
"Chào phu nhân, buổi tối tốt lành." Frans mỉm cười và nói lời chào hỏi với Hàn Cẩm Thư, sau đó là nhìn thẳng qua đầu cô, nhìn về phía người đàn ông cao lớn và rắn rỏi như bước ra từ trong tranh ở đằng sau cô, cung kính nói: "Thưa ông chủ ơi, thứ mà anh muốn, tôi đã mua được rồi."
"Ừm."
Sau khi trao chiếc túi mua đồ vào tay Ngôn Độ, Frans mỉm cười nói: "Tạm biệt, chúc hai người ngủ ngon." Ngay sau đó bèn vẫy vẫy ống tay áo rời đi.
Anh trợ lý đã đi rồi, không mang theo một đám mây nào hết, chỉ để lại một chiếc túi giấy màu xám không biết là đựng thứ gì bên trong.
Hàn Cẩm Thư tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc túi giấy mà Ngôn Độ đang cầm trên tay, giơ tay lên, chỉ chỉ: "Muộn thế này rồi, anh kêu Frans chạy đi mua cái gì vậy?"
"Xoẹt" một tiếng, Ngôn Độ xé cái túi giấy ra.
Hàn Cẩm Thư chăm chú nhìn vào, sau đó cô thấy anh lấy ra một thứ được gói trong một cái hộp giấy ra khỏi túi giấy.
Đang suy đoán là gì thì cô lại nghe thấy Ngôn Độ bất thình lình lạnh lùng nói: "Vén váy lên."
Hàn Cẩm Thư: ...
Hàn Cẩm Thư: ?
Hàn Cẩm Thư theo bản năng khép chặt hai chân của mình lại, vô cùng cảnh giác, hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Nhìn rõ động tác của cô, ánh mắt của Ngôn Độ ngưng lại, chỉ vài giây sau, anh nhướng mí mắt lên, ánh mắt lãnh đạm nhìn từ đôi chân của cô rồi dịch chuyển lên, nhìn lên khuôn mặt phảng phất xuất hiện những áng mây đỏ đầy ngượng ngùng mà kiều diễm của cô.
Anh hơi nhướng mày, có vẻ như vui đùa mà hỏi cô: "Sao? Sợ anh bùng phát thú tính xử em ngay tại chỗ luôn hả?"
Hàn Cẩm Thư: "."
Xử ngay tại chỗ còn có thể được dùng như này nữa hả? Cô rất muốn đề nghị tên bạo quân này đi báo danh vào một lớp học chữ quốc ngữ để bổ sung tiếng mẹ đẻ của mình cho thật cẩn thận.
Ở bên kia, thấy Hàn Cẩm Thư vẫn có vẻ mặt căng thẳng, Ngôn Độ khẽ cười giễu cô một tiếng rồi đưa những thứ trong tay tới trước mặt cô, bày ra ngay trước mắt cô.
Hàn Cẩm Thư chớp chớp mắt.
Chỉ thấy món đồ không biết là gì kia, trên bao bì có ghi dòng chữ:
【 Giữ ấm đầu gối, kiểu tăng độ dày.
Size: M
Màu sắc: Hồng nhạt.】
Hàn Cẩm Thư: "?"
Ý???
"Trước đây đầu gối của em đã bị nhiễm lạnh rồi, kêu em mặc thêm một cái quần giữ ấm còn giở chứng với anh." Ngôn Độ mở miệng, giọng nói mang đầy ý nhẫn nhịn, lại kèm theo một chút ít sủng nịch bất đắc dĩ: "Đánh chết cũng không chịu mặc quần giữ nhiệt, vậy thì thay thế bằng miếng bảo vệ đầu gối này đi. Lần này thì có thể ngoan ngoãn nghe lời rồi chứ, tiểu tổ tông Tình Thư của anh?"
Tác giả có điều muốn nói:
Ngôn Độ: Tiểu tổ tông do mình tự cầu đến, có quỳ thì cũng phải cưng chiều em.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...