Cọ Xát

Bất chợt Hàn Cẩm Thư không biết mình nên bày ra biểu cảm như thế nào cho phải.
Trong mắt cô luôn tự cho rằng con người của Ngôn Độ tư dung đều đẹp, kỹ thuật hôn môi hay trên giường đều là hạng nhất trong hạng nhất, cực kỳ có thiên phú làm nam sủng. Nếu đặt vào thời đại của Võ Tắc Thiên thì anh chắc chắn chính là loại yêu nghiệt hai nước, chỉ bằng mình đã có thể lật đổ cả triều đại.
Cho nên, khi làm bất kỳ chuyện gì thân mật với người đàn ông này, thân thể của Hàn Cẩm Thư đều vô cùng thành thật, một chút cũng không hề có chút bài xích nào cả.
Nói đúng hơn là… tự cô cũng thấy khá thích.
Nhưng việc thừa nhận là không thể nào. Suy cho cùng, phụ nữ bọn cô giỏi nhất chính là khẩu thị tâm phi, vốn dĩ là bản tính trời cho thì cần gì phải dùng tới kỹ xảo
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nên sau khi nghe xong lời Ngôn Độ nói, Hàn Cẩm Thư im lặng trong chốc lát rồi đỏ mặt quay đầu sang phía khác, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh đừng có mà nói lung tung."
Đáy mắt của Ngôn Độ hiện lên ý cười nhàn nhạt, lười nghe những gì cô nói: "Nhưng đây là bí mật phòng the của vợ chồng mình nha, sao anh nỡ đi nói với người khác, đúng không?"
Hàn Cẩm Thư: "... @#¥%”
Khuôn mặt của Hàn Cẩm Thư đã nóng đến mức có thể luộc được cả quả trứng gà, cô chắc chắn anh đang cố tình hiểu sai ý mình nhưng chỉ có thể tức giận trừng mắt: "Em nói không phải là kiểu nói lung tung này! Ý em là, em không phải là lúc nào cũng mong anh sẽ hôn em, bảo anh đừng có mà đoán mò! Anh đừng có giả vờ ngu ngốc trêu chọc em nữa."
Tâm trạng của Ngôn Độ rất tốt. Khóe miệng cong lên thành một vòng cung, không chọc cô nữa, thu lại tầm nhìn rồi khởi động xe.
Vào lúc đó, ở bên này.
Hàn Cẩm Thư ngồi bên tay lái phụ, vỗ vỗ vào ngực lấy lại bình tĩnh, hai má đang bốc cháy mới chậm rãi hạ nhiệt.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy chính là vị sếp lớn đang tự hạ thấp thân phận, đích thân lái xe, không khỏi sinh ra một chút tò mò. Nghĩ ngợi một lúc, cô hỏi anh: "Sao hôm nay anh lại tự lái xe đi vậy? Dạo này A Kiệt bận lắm sao? Anh ta lại nghỉ phép rồi à?"
Ngôn Độ vẫn đang lái xe, hai mắt nhìn thẳng thản nhiên trả lời câu hỏi của cô: "Ừm. Vợ của A Kiệt vừa mới sinh xong, hết một sản phụ lại thêm một đứa bé, chắc người nhà chăm không xuể khó lòng chu đáo nên muốn về phụ một tay."
Nghe anh nói Hàn Cẩm Thư mới nhớ ra, gật đầu: "Ồ, đúng rồi. Lần trước anh nói vợ anh ta vừa mới sinh con xong."
Sau đó lại thật tâm khen ngợi: "A Kiệt của công ty anh thật sự là một người đàn ông tốt đấy. Vì ít ai chịu nghỉ làm ở nhà chăm sóc vợ khi ở cữ cả, hiếm gặp vô cùng."
Ngôn Độ nghe cô nói vậy thì im lặng khoảng năm giây, sau đó nói: "Anh đã nói qua với Frans rồi, chờ tới khi nào em mang thai, anh sẽ nghỉ phép một năm dành toàn bộ thời gian nghỉ phép để trải qua thai kỳ và chờ ngày sinh với em. Tất cả những đồ ăn thức uống hay điều kiện sinh hoạt của em, anh đều sẽ học hỏi từ trước rồi tự mình chăm sóc cho em."
Hàn Cẩm Thư: "...?"
Hàn Cẩm Thư cảm thấy hơi mờ mịt, hoàn toàn không biết vì sao đang yên đang lành vị sếp lớn này lại đột nhiên nhắc tới vụ này, lại cảm thấy buồn cười, cũng cảm thấy kỳ quái: "Chúng ta đang nói chuyện của A Kiệt, tự dưng anh nói cái này làm gì? Hai chuyện có liên quan gì sao?"
Hơn nữa, bát tự còn chưa nói đến một chữ nào. Mang thai? Chờ ngày sinh? Anh có thực sự hiểu là mình đang nói cái gì không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngôn Độ nhìn cô một cái: "Vừa nãy em nói, người tự mình chăm sóc vợ ở cữ chính là người đàn ông tốt." 
Hàn Cẩm Thư gật đầu : "Em khen ngợi A Kiệt như vậy là thực sự cầu thị. Vậy thì có liên quan gì đến anh?"
Ngữ điệu của Ngôn Độ rất bình tĩnh: "Vậy sao em không khen anh?"
Hàn Cẩm Thư : "... Cái gì cơ?"
Ngữ điệu của Ngôn Độ lại càng thêm bình tĩnh: "Anh cũng là một người đàn ông tốt."
Hàn Cẩm Thư : "."
Hàn Cẩm Thư rơi vào trầm tư. Một lúc lâu sau mới nhíu mày, không thể tưởng tượng được, nói: "Thưa ngài Ngôn Độ, lời này của anh, làm sao em càng nghe lại càng cảm thấy nó chua vậy nhỉ?" Là ảo giác của cô à?
Ngôn Độ mặt không biểu cảm nói: "Vì vợ anh khen ngợi người đàn ông khác trước mặt anh, anh ghen." 
Hàn Cẩm Thư : "..."
Hàn Cẩm Thư quả thực muốn quỳ gối với vị bạo quân tâm trí không thể đoán được này. Dạo gần đây, anh vừa là đầy miệng răm mận, lại vừa vô duyên vô cớ ăn giấm bay của cô, thật sự làm cho cô không biết xử trí như nào cho phải.
Cô thậm chí còn hoài nghi, có phải là có người ngoài hành tinh, vào một đêm trăng thanh gió mát nào đó, trói Ngôn Độ bắt đi thay thế thần kinh não của anh.
Trong khoang xe chìm vào sự im lặng chết chóc.
Qua một lúc lâu sau, Hàn Cẩm Thư mới thu hồi lại tầm mắt, không tiếp tục nhìn Ngôn Độ nữa. Trong lòng cô lại nổi lên một nghi hoặc khác.
Hàn Cẩm Thư nhớ rõ rằng, trước kia mỗi lần Ngôn Độ đi đâu đều có một trợ lý và một lái xe đi kèm, đây là sự phối hợp tiêu chuẩn.
Vậy mà dạo gần đây, bởi vì A Kiệt bận chăm sóc cho vợ ở cữ, thường xuyên xin nghỉ nên Độ Ngôn chỉ đành tự mình lái xe. Vậy mới dẫn đến việc anh chỉ đành phải tự mình đưa đón cô, đích thân đi với cô làm tất cả mọi chuyện.
Chẳng trách cô lại cảm thấy trong khoảng thời gian này, thời gian mà cô với Ngôn Độ đơn độc ở chung với nhau càng ngày càng nhiều.
Thì ra vấn đề xuất phát từ nơi này à?
Nhưng mà lạ lắm cơ.
Đường đường là Ngôn thị, một tập đoàn tài chính xuyên quốc gia siêu cấp, vậy mà lại chỉ sắp xếp một người lái xe cho boss đứng đầu, ngay cả người thay thế cũng không có hay sao? Đây là sự sắp xếp quỷ dị gì vậy?
Nghĩ đến đây, Hàn Cẩm Thư thở dài trong lòng, bỗng nhiên thấy tội nghiệp cho sếp lớn bạo quân —— trước mặt mọi người thì là một người đàn ông có phong độ vô hạn nhưng sau lưng thì thỉnh thoảng lại phải làm tài xế chạy việc cho cô và người nhà của cô, cũng không biết là anh có cảm thấy khó chịu hay không.
Hàn Cẩm Thư ở bên này nghĩ về mọi chuyện, hồn bay lên tận trời.
Ở bên kia, Ngôn Độ đánh vô lăng, đưa xe vào dòng xe chen chúc lăn bánh trên đường.

Tuy rằng thành phố Ngân Hà hào hoa vạn trượng nhưng chỉ có Ngôn thị là gia tộc duy nhất nổi bật đến mức ngay cả biển số của mỗi chiếc xe cũng là duy nhất và mang tính biểu tượng. Khi nhìn thấy xe của nhà họ Ngôn ở trên đường thì những người có mắt nhìn tốt hầu như đều sẽ tránh thật xa.
Ngón trỏ của Ngôn Độ gõ vào vô lăng mấy cái, bất ngờ hỏi: "Lát nữa em muốn ăn cái gì?"
"Tùy anh, cái gì em cũng ăn được hết. Anh đặt món đi." Giọng nói của cô vừa dứt, đầu gối bỗng trở nên đau đớn một cách âm ỉ. Hàn Cẩm Thư bị tấn công bởi cảm giác đau đớn bất ngờ ập đến, người hơi nghiêng đi, nắm tay phải vào, đấm đấm chân.
Đấm xong rồi chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn Ngôn Độ, nói: "Haizz, trước đó anh có nói rằng anh đã book sẵn vé máy bay về Lan Giang rồi. Là khởi hành vào sáng mai ạ?"
Ngôn Độ: "Ừm."
Hàn Cẩm Thư nghe thấy Ngôn Độ thấp giọng thở dài, lộ ra vẻ mặt có chút buồn bã, tự nhủ với mình: "Vậy thì chắc là không kịp rồi."
Ngôn Độ: "Không kịp để làm gì?"
"Mua đồ ăn vặt đó." Hàn Cẩm Thư thuận miệng tán gẫu với anh: "Bay từ thành phố Ngân Hà đến Lan Giang phải mất hơn hai tiếng đồng hồ, bình thường khi đi máy bay em đều thích ăn đồ ăn vặt để cho đỡ buồn miệng. Thói quen nhỏ của em ấy mà."
Ngôn Độ: "Vẫn kịp mà. Ăn cơm xong anh sẽ đưa em đi mua."
Nghe anh nói xong Hàn Cẩm Thư không kìm nổi mà hơi ngây người ra, trong lòng tự dưng lại trào dâng lên một thứ cảm xúc kỳ lạ. Ngây ra một lúc, Hàn Cẩm Thư mới gật đầu với tốc độ cực kỳ rùa bò: "Vậy... cũng... được."
Ngôn Độ lái xe, dư quang nơi khóe mắt nhận thấy động tác đấm đấm chân của Hàn Cẩm Thư, quan sát hai giây, mi tâm vô thức nhíu lại thành một nút thắt đẹp mắt, hỏi cô: "Đầu gối không thoải mái sao?"
"Vâng, thực ra thì cũng tạm ổn. Dạo này trời lạnh, chắc là tất chân hơi mỏng, bị gió thổi nên nhiễm lạnh." Hàn Cẩm Thư trả lời rất tùy ý nhưng trong lòng thì lại không kìm được mà thổn thức.
Cô cảm thán, đúng là năm tháng không chừa một ai. Thiếu nữ từng để chân trần mặc váy ngắn vào mùa đông đã lưu lạc thành bà chị với cái chân già nua bị phong thấp trước sự tàn phá của thời gian.
Ngôn Độ nhấc tay bật máy sưởi trong xe lên.
Xe sang có tính năng rất tốt, hiệu quả làm ấm cũng rất kỳ công, chỉ trong vòng nửa phút, cả toa xe đã được sưởi ấm như mùa xuân.
Anh xòe năm ngón tay ra để kiểm tra nhiệt độ của miệng gió, rồi nhẹ nhàng hỏi cô: "Bây giờ có còn lạnh không?"
"Không lạnh nữa, không lạnh nữa." Hàn Cẩm Thư lắc đầu xua tay: "Vốn dĩ gió cũng không lọt nổi vào trong xe, nên không thấy lạnh nữa."
Đôi lông mày của Ngôn Độ vẫn hơi nhíu lại: "Không lạnh thì sao đầu gối lại bị nhiễm lạnh kia chứ?"
Hàn Cẩm Thư chẳng hề để tâm, trả lời: "Lúc chiều em có xuống đơn vị để lấy chuyển phát nhanh, trùng hợp đang có cơn gió bắc, em ra ngoài gấp quá nên quên mặc áo khoác, chắc là lúc đó đã bị nhiễm lạnh rồi."
Ngôn Độ dùng sức nhấn nhấn mi tâm, đôi môi mỏng khẽ động, muốn nói cái gì đó nhưng lại nhịn lại, biểu cảm vừa ưu lo lại vừa khắc chế, không nói một lời nào.

Hàn Cẩm Thư ngồi bên cạnh dường như nhận ra điều gì đó, không biết vì sao, trong lòng cô lại nổi lên cảm giác chột dạ kỳ lạ. Cô nhìn khuôn mặt nghiêng âm tình bất định của anh, mở miệng một lần nữa, giọng nói rất nhỏ, khẽ giọng thăm dò anh, nói: "Ông xã Ngôn Độ ơi, có phải là anh đã lười không thèm nói em nữa rồi hay không?"
Ngôn Độ im lặng một lúc rồi trầm giọng, nói: "Không phải."
Hàn Cẩm Thư chớp chớp mắt: "Vậy bây giờ anh đang nghĩ gì thế?"
Ngôn Độ: "Anh đang nghĩ, liệu anh có nên tìm một sợi dây để trói em vào với lưng anh, để cho em không thể rời khỏi tầm mắt của anh một phút nào. Em đúng thật là biết cách làm người ta lo lắng mà."
Hàn Cẩm Thư: "."
...
Địa điểm mà Ngộn Độ lựa chọn để dùng bữa ở ngay gần dinh thự Phù Quang, là nhà hàng Ngọc Trai Đen chuyên làm món ăn Trung Đông. Mà cách nhà hàng chưa đầy hai trăm mét có mở một siêu thị tổng hợp lớn.
Xe đã được Ngôn Độ đỗ về khu đỗ xe của dinh thự từ trước, dùng bữa xong, Hàn Cẩm Thư cùng anh đi bộ đến siêu thị để mua sắm.
Vừa đến cổng vào, ngay lập tức đã có nhân viên nở nụ cười tỏa sáng, hỏi xem hai người có cần xe mua sắm hay không.
Hàn Cẩm Thư gật đầu.
Nhân viên kéo một chiếc xe mua sắm ở một bên tới rồi giao cho hai người.
Hàn Cẩm Thư lịch sự nói lời cảm ơn, đang định đưa tay ra đón thế nhưng Ngôn Độ đã tự nhiên đón lấy xe mua sắm rồi đẩy đi về phía cổng vào.
Hàn Cẩm Thư: "."
Hàn Cẩm Thư kinh ngạc, liên tục chớp chớp mắt, vội vàng lon ton đi theo sau.
Mua đồ ăn vặt xong còn phải về nhà thu dọn hành lý, làm trong khoảng thời gian còn lại cũng không đủ. Hàn Cẩm Thư không hề có ý định đi dạo, vừa ngẩng lên, thấy sếp lớn bạo quân không nhớ được đường đi trong siêu thị, không có mục đích mà đi thẳng vào khu bán đồ tươi sống. Lúc đó, dưới chân cô như nổi gió, tiến lên phía trước, nghĩ cũng không nghĩ đã khoác lấy cánh tay của anh rồi.
Ngôn Độ vốn dĩ đang đi rất yên lành, đột nhiên nhận ra lực kéo trái chiều từ ống tay áo bèn nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Máy sưởi trong siêu thị mở rất lớn, cộng với việc chạy bước nhỏ vừa nãy, trên khuôn mặt trắng nõn mà ửng hồng của cô gái đã được phủ lên một lớp mồ hôi mỏng.
Hàn Cẩm Thư nói: "Không đi dạo nữa, không đi dạo nữa. Thời gian cấp bách, đi, chúng ta trực tiếp đi lấy đồ ăn vặt."
Nói xong, cô trượt tay lên, tự nhiên khoác lấy cánh tay của Ngôn Độ rồi kéo anh đi thẳng về phía khu vực bán đồ ăn vặt.
Trên các kệ hàng có đầy đủ các loại đồ ăn vặt có đủ loại màu sắc, đồ sản xuất trong nước, đồ nhập khẩu từ các nước khác, cái gì nên có thì đều có đầy đủ.
Trong chuyện mua sắm này, các cô gái ai cũng có tài năng. Động tác của Hàn Cẩm Thư rất nhanh nhẹn, bước chân nhẹ nhàng đi dọc theo lối đi, mỗi lần nhìn thấy loại mà mình muốn ăn thì cô đều tiện tay ném vào chiếc xe mua sắm của Ngôn Độ, mua mua mua.
Chỉ trong vòng mười lăm phút, chiếc xe đẩy đã được chất lên một ngọn núi đồ ăn vặt rồi.
Trong suốt quá trình Ngôn Độ chỉ việc đẩy chiếc xe mua sắm theo sau cô một cách khí định thần nhàn (1), yên tĩnh nhìn cô vui vẻ mua sắm.
Khi đi qua một kệ hàng trong khu vực nào đó, dư quang Hàn Cẩm Thư liếc thấy thứ gì đó, đột nhiên dừng bước.
Thoáng suy nghĩ một lúc, cô lấy một hộp sôcôla, quan sát thật kỹ mặt sau và mặt trước của chiếc hộp đó, đặt về chỗ cũ rồi lại lấy một hộp khác, giống như đó là điều đáng chú ý nhất đối với cô vậy.

Cứ thế lặp đi lặp lại, không lâu sau, hơn phân nửa giá bày bán sô cô la đã bị lục tung hết một lượt, thế nhưng cô gái bận rộn kia vẫn chưa tìm thấy chiếc hộp mà cô tình hữu độc chung (2) cả.
Ngôn Độ thấy vậy thì nhướng mày, mang theo một chút nghi hoặc, gọi tên cô: "Hàn Cẩm Thư. Em đang tìm cái gì thế?"
"A!"
Đúng lúc này, Hàn Cẩm Thư lại lấy thêm một hộp sô cô la có đóng gói màu đỏ, sau khi xác nhận nơi sản xuất và hương vị, ánh mắt của cô sáng lên, khua khua chiếc hộp trong tay mình với Ngôn Độ: "Có rồi có rồi!"
Ngôn Độ nhìn vào thứ mà cô đang cầm trong tay, lại nhìn lên cao, nhìn lại gương mặt tung tăng hớn hở của cô, anh nói: "Anh không nghĩ là em lại thích cái này đấy"
"Em cũng có ăn đâu." Hàn Cẩm Thư hào hứng vung tay: "Cái này là lấy cho anh đó."
Ngữ điệu của Hàn Cẩm Thư Thư rất nghiêm túc, nói tiếp: "Em nhớ mỗi khi anh chocolate đều chọn loại chocolate đen, thương hiệu thì chỉ mua của Kamandy, nơi sản xuất thì chỉ chọn loại được sản xuất ở Bỉ. Mấy hộp vừa nãy không phù hợp với tiêu chuẩn của anh."
Thật khó chọn mà.
Ai bảo bạo quân soi mói như vậy làm chi, ngay cả việc mua cho người ấy một món ăn vặt để tiêu khiển thôi mà cũng làm cho người ta phải bỏ ra biết bao nhiêu công sức.
Sau khi nghe những lời nói của Hàn Cẩm Thư, ánh mắt của Ngôn Độ hơi lóe sáng, chăm chú nhìn cô nhất thời không nói tiếng nào.
Siêu thị vào đêm trước ngày nghỉ vô cùng ồn ào náo nhiệt. Một vài đứa nhỏ chạy vào khu bày bán đồ ăn vặt, rượt đuổi nhảy nhót trêu đùa nhau, sau lưng là những phụ huynh lớn tuổi đang vất vả đuổi theo.
Mấy đứa nhỏ đi ngang qua bên người Hàn Cẩm Thư, không cẩn thận làm cho chiếc hộp sô cô la mà cô đang cầm trong tay bay ra mấy mét lận.
Phụ huynh lo lắng cho con nhỏ bị ngã, vội vã liên tục lên tiếng xin lỗi cô rồi đuổi theo phía sau con nhỏ.
Hàn Cẩm Thư xua xua tay, không để bụng gì hề. Cô bước tới rồi cúi xuống chuẩn bị nhặt sô cô la lên.
Thế nhưng, không đợi đến khi ngón tay cô chạm vào túi bao bì trơn bóng, một bàn tay to đã lọt vào tầm mắt, xương cổ tay đẹp mắt mà gầy gò, đầu ngón tay lạnh và trắng như ngọc, bước tới đó trước cô một bước và nhặt chiếc hộp sô cô la bị rơi xuống đất lên.
Hàn Cẩm Thư theo bản năng ngẩng đầu lên.
Vừa khéo đối mặt với khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng và ánh mắt đang rũ xuống của anh. Anh lặng lẽ nhìn cô, chăm chú nhìn cô thật lâu. Qua một lúc lâu mới đứng thẳng người dậy, để chiếc hộp sô cô la vào xe mua sắm.
Khung cảnh vừa rồi, bốn mắt nhìn nhau, Hàn Cẩm Thư chỉ cảm thấy ánh mắt của Ngôn Độ rất phức tạp nhưng cô không thể đọc ra được sự phức tạp đó là gì. Hay là, vì cái gì.
Đầu gối lại nhoi nhói đau.
Chú thích:
(1) Khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.
(2) Tình hữu độc chung: Có tình cảm đặc biệt với người hoặc đồ vật hay sự việc nào đó, chỉ chuyên tầm dành sự chú ý của mình cho người/ vật/ sự việc đó.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui