Dịch: Kei/ Beta: Phi Phi
Hàn Cẩm Thư rơi vào im lặng bởi câu nói “yêu đến nỗi không thể buông tay, không thể tự kiềm chế” của Ngôn Độ.
Cô đỏ mặt không nói nên lời, bạo quân ngang nhiên ăn nói lung tung giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa còn có đầy đủ bằng chứng.
Hàn Cẩm Thư thật lòng cảm thấy gần đây Ngôn Độ càng ngày càng thay đổi không giống trước kia.
Cũng có thể, vẻ ngoài lạnh lùng cấm dục của trước đây chỉ là sự ngụy trang của bạo quân, đây mới là bộ mặt thật của anh.
Anh chính xác là người đàn ông trong ngoài bất nhất.
…
Sau khi trở về căn hộ, tắm rửa qua loa, Hàn Cẩm Thư nằm nhoài ra giường lướt album ảnh.
Tây Sơn đẹp như tranh vẽ, tất cả ảnh chụp ban ngày đều có thể lấy thẳng từ ảnh gốc mà không cần chỉnh sửa.
Cô xem ảnh hết một lượt, sau đó chọn ra 9 tấm định đăng bên vòng bạn bè.
Phong cảnh đẹp như vậy đương nhiên phải kết hợp với dòng trạng thái tràn ngập ý thơ.
Hàn Cẩm Thư trầm tư vài giây, soạn dòng chữ [Núi cao sông dài thuyền khó qua, hạc hoang nhàn nhã dạo thế gian] rồi nhấn đăng.
Chưa được 1 phút, số người nhấn thích và bình luận đã được mười mấy người.
Hàn Cẩm Thư lướt qua lời nhắn của bạn bè trên WeChat.
Quảng trường thế kỷ H nhà Selina: Chụp đẹp thật.
Đẹp quá.
[Tung hoa] [Tung hoa]
Tiểu Viên đường Thái bình: Đã đi chùa Trường Cát chưa? Nghe nói ở đó rất linh [cười ngây ngô].
Diêu Oái Oái: Sao lại không có ảnh selfie, đánh giá không tốt [ngoáy mũi].
Vưu Lị: Hiếm khi thấy sếp đăng vòng bạn bè.
Phong cảnh tuyệt đẹp [bắn tim].
Ninh Lê Lê: Tuần trước mới đi, tuyến cáp treo đang bảo trì, hy vọng cô không đi sai giày.
Du Thấm: Có lạnh không, cuối tuần sau chị cũng định dẫn Quả Cam đi chơi một chuyến.
Lương Anh Nam: Nhiệt liệt chúc mừng sự trở lại của người mất tích lâu nay.
…
Thực ra, Hàn Cẩm Thư cũng là một người rất hoạt ngôn năng động thuở mới đôi mươi.
Cô rất thích chụp ảnh và đăng lên vòng bạn bè về việc hôm nay uống trà sữa gì, đi chơi ở đâu hay mặc bộ quần áo mới nào.
Nhưng những năm gần đây, khi tuổi tác dần trưởng thành theo thời gian, tần suất đăng bài của cô cũng bắt đầu giảm đi.
Không phải cô cố tình kiềm chế ý muốn chia sẻ của mình mà dường như cô càng ngày càng lười biếng, lười đến mức mất đi ý muốn chia sẻ.
Hàn Cẩm Thư cũng từng cảm thấy khó hiểu trước sự thay đổi tâm lý của mình, sau khi tìm kiếm trên mạng, cô thấy rằng xã hội ngày nay có khá nhiều người có tâm lý giống mình.
Trên một phần mềm xã hội nào đó, một blogger Đại V đã từng đưa ra câu hỏi: Lý do nào khiến người ta không thích đăng bài trên vòng bạn bè?
Hàn Cẩm Thư dùng tài khoản giấu tên trả lời: Vì lười.
Lười sửa ảnh, lười soạn status, lười trả lời bình luận.
Lời bình luận ngắn gọn chỉ hai chữ của Hàn Cẩm Thư đã được đẩy lên hàng đầu dưới sự tán đồng của cư dân mạng.
Hôm nay, đã bốn tháng trôi qua kể từ bài đăng gần nhất của cô.
Vì vậy tất cả bạn bè trên WeChat đều rất hào hứng với bài đăng phong cảnh nhảy dù bất ngờ này, liên tục nhấn thích, liên tục bình luận.
Hàn Cẩm Thư hôm nay hăng hái một cách hiếm thấy, cô trả lời từng bình luận của mọi người.
[Cảm ơn.]
[Chính là đặc biệt đi đến chùa Trường Cát đấy.]
[Đợi lát nữa chị selfie rồi gửi riêng cho cô nhé.]
[Tây Sơn cực kỳ đẹp nên chụp thêm nhiều bức.]
…
Mấy phút sau, lượt yêu thích vẫn còn tăng lên.
Hàn Cẩm Thư trả lời bình luận đến mỏi tay, bất đắc dĩ đành học theo cách làm thông thường của bà Bùi Uyển Từ, viết vào phần bình luận một câu trả lời thống nhất: Cảm ơn sự yêu thích và khích lệ của mọi người.
Sau đó, cô quay lại giao diện trò chuyện WeChat, đột nhiên cô thấy một hình đại diện lạ hiện trên ở phía trên giao diện trò chuyện, góc trên của hình đại diện có một số “3” màu đỏ biểu thị đối phương đã gửi ba tin nhắn nhưng cô vẫn chưa đọc.
Hàn Cẩm Thư nhìn tên WeChat của ảnh đại diện lạ: Phạm Trục Nhật.
Một lát sau cô mới nhớ ra.
Phạm Trục Nhật, chủ tịch tập đoàn Trục Nhật đồng thời là kim chủ của nữ diễn viên Tôn Hiểu Giai, bụng phệ và rất béo.
Ông ta từng xuất hiện trong bữa tiệc tối của nhóm Tôn Hiểu Giai và cũng từng ăn tối một lần với Hàn Cẩm Thư.
Hàn Cẩm Thư ấn vào khung hội thoại kia.
Phạm Trục Nhật: Đã nhiều này không liên lạc, không biết Viện trưởng Hàn còn nhớ tôi không?
Phạm Trục Nhật: Những tấm ảnh Viện trưởng Hàn chụp thật đẹp [Hoa hồng] [Hoa hồng].
Phạm Trục Nhật: Núi cao sông dài thuyền khó qua, hạc hoang nhàn nhã dạo thế gian.
Hay, hay lắm! Không ngờ Viện trưởng Hàn không những xinh đẹp mà còn có tài hoa như vậy.
[Ngón tay cái]
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Thành thật mà nói, Hàn Cẩm Thư không thích ông chủ mập mạp này cho lắm nhưng vì lễ phép nên vẫn trả lời tin nhắn.
Cao thủ họa mặt: Xin cảm ơn.
Câu này không phải tôi viết, tôi chỉ tìm một câu thơ ngẫu nhiên để sử dụng.
Phạm Trục Nhật: Ồ, thì ra là vậy.
Có thể tìm được câu như thế này thì ánh mắt của cô thật tinh tường.
[Cười toe toét]
Cao thủ họa mặt: …
Phạm Trục Nhật: Tối mai Viện trưởng Hàn có rảnh không? Nhà hàng mới của chúng tôi vừa mới khai trương, không biết Viện trưởng Hàn có thể nể mặt tới nếm thử món mới và cho tôi một vài ý kiến quý báu về nhà hàng mới của tôi được không? [chắp tay]
Nhìn thấy tin nhắn mới do chủ tịch Phạm gửi đến, Hàn Cẩm Thư bực mình lười trả lời.
Cô kéo tin nhắn của người này vào danh sách chặn, lạnh lùng xóa khung hội thoại.
Đúng lúc này, tiếng bước chân từ xa truyền đến thu hút sự chú ý của Hàn Cẩm Thư.
Cô quay đầu lại.
Ngôn Độ bước ra khỏi nhà tắm với tạo hình xịt máu mũi như mọi khi.
Khăn tắm trắng quấn quanh eo, thân trên và đôi chân dài đều để trần, mái tóc đen ngắn ướt sũng rất hợp với khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng thờ ơ, toàn thân toát ra một loại lạnh lùng gợi cảm đến cực điểm.
Thần sắc quyến rũ.
Hàn Cẩm Thư thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại.
Đang nghịch thì một bàn tay thon dài như ngọc lọt vào tầm mắt của cô, đưa cho cô một thứ…
Máy sấy?
Hàn Cẩm Thư ngơ ngác ngước mắt lên nhìn anh: “Làm gì thế?”.
Ngôn Độ nói: “Sấy tóc giúp anh”.
Hàn Cẩm Thư rất muốn đáp lại một câu: “Ngôn tiên sinh không có tay à”.
Nhưng lời đến bên môi, cô chợt nhớ lại lúc trước anh không chỉ sấy tóc và tắm cho cô mà còn rửa sạch vết bẩn nôn mửa sau khi cô uống say, nghĩ vậy liền nghẹn họng nuốt xuống.
Im lặng một lúc, Hàn Cẩm Thư lấy máy sấy tóc, cắm giắc vào nguồn điện, mỉm cười và làm động tác “mời” tiêu chuẩn với Ngôn Độ, tỏ ý mời Ngôn tổng ngồi.
Ngôn Độ cúi người ngồi ở mép giường, cằm hơi thu lại, chờ hưởng thụ dịch vụ sấy tóc của cô.
Hàn Cẩm Thư ấn mở máy, cô kéo đầu Ngôn Độ lại gần mình, cầm máy sấy tóc đưa qua đưa lại trên đầu anh, vừa thổi qua loa vừa rũ mái tóc mềm mại của anh không có trình tự.
Vóc dáng của anh rất cao, dù anh ngồi cũng không thấp hơn cô đứng bao nhiêu.
Động tác giơ tay lên làm cho viền áo ngủ của Hàn Cẩm Thư bị kéo lên, để lộ một phần eo thon trắng như tuyết.
Ngôn Độ khẽ cụp mắt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn về phía vùng da tuyết trắng thấp thoáng bên dưới.
Nhìn được một lúc, anh vươn tay ra bắt lấy eo cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên, dễ dàng bế cả người cô, đặt cô ngồi trên đùi mình.
Chớp mắt, Hàn Cẩm Thư đã ngồi trên đùi anh, đối mặt với anh.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Mùi gỗ mun mát lạnh mơ hồ bao trùm khiến Hàn Cẩm Thư có chút ngây người.
Cô cầm máy sấy lên, mở to mắt kinh ngạc nhìn Ngôn Độ: “Anh làm gì vậy? Ngồi thế này thì em sấy tóc cho anh thế nào được?”.
“Không sấy nữa”.
Ngôn Độ dành lấy máy sấy trong tay cô, tắt máy, tùy tiện quăng sang một bên.
Hàn Cẩm Thư: “Vì sao chứ?”.
Ngôn Độ nâng cằm cô, đôi môi mỏng của anh kề sát môi cô, giọng nói trầm thấp gợi cảm tràn ngập màn đêm vô tận: “Bởi vì… anh muốn ăn em hơn”.
Vài giây ngắn ngủi, khuôn mặt và cổ của Hàn Cẩm Thư nhanh chóng ửng đỏ, màu đỏ hồng thẹn thùng lan dần xuống đầu ngón chân.
Cô thử giãy giụa, chất vấn anh: “Ngôn Độ, anh không cảm thấy chúng ta làm quá thường xuyên à?”.
Ngôn Độ nói: “Đâu có thường xuyên”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư trợn tròn mắt kinh ngạc, ra dấu với anh: “Một tuần tổng cộng có bảy ngày, em đã ghi chép lại, một tuần chúng ta nhiều nhất là hơn mười lần, vậy mà còn không thường xuyên? Có đôi vợ chồng nào giống như chúng ta chứ”.
Ngôn Độ nghe cô gái luyên thuyên, anh vùi đầu vào hõm cổ mềm mại của cô, cọ tới cọ lui: “Làm sao em biết người khác như thế nào?”.
Hàn Cẩm Thư nhỏ giọng ấp úng: “Chị họ em nói, phần lớn đôi vợ chồng bình thường khác cùng lắm cũng chỉ hai, ba lần một tuần”.
Ngôn Độ hôn lên khuôn mặt cô, khàn giọng hỏi cô: “Anh thương em, em không thích sao”.
Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, đáp lại: “Thích”.
Nếu không phải thân thể cực kỳ phù hợp lẫn vui thích thì với tính cách của cô, cô tuyệt đối sẽ không thể phối hợp với anh mỗi khi anh muốn.
Cô gái này đôi khi ngây ngốc nhưng lại thành thật dễ thương.
Ngôn Độ mỉm cười thành tiếng: “Thích là được rồi.
Thư tình tiểu thư, anh đã dạy em cách tận hưởng sự phục vụ của anh rồi mà”.
Sau đó, cả căn phòng ngủ rộng lớn chìm vào bóng tối, cô bị anh nuốt chửng, không nói thêm được lời nào nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...