Trò chơi trực tuyến cũ rích này có một cái tên cũng cũ kỹ không kém là “Tower of Justice”.
Đây là một trò chơi thi đấu thể thao thuần túy, kiểm tra tốc độ tay, thao tác, chiến thuật và ý thức của người chơi.
Thời gian Hàn Cẩm Thư học phổ thông cũng là những năm đầu trò “Tower of Justice” vừa ra mắt và trở nên nổi tiếng.
Nhìn khắp các thành phố lớn nhỏ trên cả nước, tùy tiện bước vào một quán net nào đó thì có đến bảy mươi phần trăm màn hình máy tính là giao diện chế độ PK của “Tower of Justice”.
Hàn Cẩm Thư lọt hố trò chơi này năm mười mấy tuổi và có thể xem là một trong những người chơi “Tower of Justice” sớm nhất.
Cô đã chứng kiến trò chơi trực tuyến này từ không ai biết đến lúc phổ biến khắp các con phố và ngõ hẻm, cuối cùng lại trở về với sự yên lặng.
Tương tự, trò chơi trực tuyến này cũng đã ghi lại một nửa tuổi trẻ của Hàn Cẩm Thư.
Khi ở thành phố Ngân Hà, cô đã rủ rê bạn bè trốn học, cả đám thiếu niên mải chơi rủ nhau đến quán net.
Ngay cả năm lớp 12, khi cô bị Hàn Thanh Bách đưa đến thị trấn Lan Giang, trong cơn tức giận, cô cũng thường lén lút đến quán net gần trường, một mình chiến đấu hăng say trong nhiều giờ liền.
Giờ đây, tuổi trẻ của cô đã qua không còn trở lại, cô không còn thường xuyên chơi trò chơi này mà chỉ giữ tài khoản đăng nhập của mình và thói quen phàn nàn về những điều vụn vặt trong cuộc sống với “Letter”, xem như là kỷ niệm về quãng thời gian đó.
Hàn Cẩm Thư không ngờ trong máy tính của Ngôn Độ lại có “Tower of Justice”.
Đây có lẽ cũng xem như là một kiểu duyên phận chăng?
Ngẩn người một lúc, Hàn Cẩm Thư lắc đầu thu hồi cảm xúc đang bay xa, cô rời mắt khỏi biểu tượng trò chơi để tiếp tục tìm tệp có tên “MOM3127” mà Ngôn Độ muốn trong ổ D.
Sau khi tìm được, cô gửi đến địa chỉ email mà Ngôn Độ gửi trên WeChat, sau đó tắt máy tính.
Cả buổi sáng, bệnh viện thẩm mỹ vẫn bận rộn như thường ngày.
Khoảng 12 giờ, Du Thấm gọi điện cho Hàn Cẩm Thư, hỏi cô: “Cẩm Thư, hôm nay em có ở chỗ làm không?”.
Hàn Cẩm Thư vô cùng mệt mỏi, áp điện thoại bên tai, gõ bàn phím trả lời tin nhắn của khách hàng, nói: “Đương nhiên là có.
Một đống ca phẫu thuật đang chờ, em không ở bệnh viện thì có thể ở đâu được chứ?”.
Du Thấm nói: “Hôm nay chị xin nghỉ một ngày, đúng lúc đưa Quả Cam đi chơi ở khu mua sắm gần Thịnh Thế, hay là lát nữa em qua đây chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa nhé?”.
Hàn Cẩm Thư nghĩ dù sao cũng gần nên đã đồng ý, cô cởi áo blouse trắng, nhanh chóng đến trung tâm mua sắm.
Bữa trưa bọn họ cùng nhau ăn món Thái.
Ăn được nửa chừng, Lương Thừa Thừa không thể ngồi yên được nữa nên đã chạy đến khu vui chơi dành cho trẻ em để chơi cầu trượt, còn Hàn Cẩm Thư và Du Thấm tiếp tục trò chuyện.
Vô tình, Hàn Cẩm Thư nói đến chuyện sáng nay giúp bạo quân tìm tài liệu trong máy tính của anh, kết quả bất ngờ thấy biểu tượng trò chơi “Tower of Justice”.
Du Thấm hoàn toàn không hề ngạc nhiên về điều này.
Cô ấy trả lời Hàn Cẩm Thư một cách tự nhiên, nói: “Điều này có gì lạ đâu.
Hầu hết con trai đều sẽ chơi trò chơi trực tuyến và Ngôn Độ cũng không ngoại lệ.
Máy tính của anh ta có cài trò chơi cũng là chuyện hết sức bình thường”.
Hàn Cẩm Thư múc một thìa súp Tomyum, nuốt xuống lại dùng khăn giấy lau miệng, nói: “Không phải là không bình thường, em chỉ cảm thấy nó quá trùng hợp thôi.
“Tower of Justice” nổi nhất vào mười mấy năm trước, lúc đó Ngôn Độ đang học ở Ý”.
Du Thấm: “Không phải em vẫn nói trò chơi này khi đó nổi khắp thế giới còn gì, có thể anh ta đã chơi ở máy chủ châu Âu, sau khi về nước thì chuyển sang máy chủ trong nước”.
Hàn Cẩm Thư rất nghiêm túc: “Nhưng, chị không cảm thấy một học bá tổng tài âm trầm khác thường như Ngôn Độ hoàn toàn chẳng có chút nào liên quan đến thiếu niên nghiệm game à?”.
Du Thấm trợn tròn mắt, nói: “Hàn Cẩm Thư, có phải em đối xử với Ngôn Độ quá hà khắc không, ngay cả chị còn không nhịn nổi muốn nói với em đôi câu.
Rốt cuộc người ta đã làm gì em mà ngay cả chơi một trò chơi cũng bị em gán tội”.
Hàn Cẩm Thư: “Ai gán tội cho anh ấy đâu, em chỉ tò mò thôi”.
Du Thấm: “Là do em không vừa mắt người ta, chính vì không vừa mắt nên ngay cả khi Ngôn Độ hít thở em cũng thấy anh ta đang lãng phí oxi của trái đất”.
Hàn Cẩm Thư nhún vai, cô không phản bác cũng không thảo luận chuyện này với cô chị họ nữa.
Nội dung tán gẫu giữa các cô gái thường có phạm vi rộng đến kinh ngạc, một giây trước đang tán gẫu những chuyện vặt vãnh, giây sau lại nói về phi thuyền Thần Châu.
Nói xong chuyện biểu tượng trò chơi, Du Thấm lại thình lình mở miệng, chuyện mà cô ấy muốn nói với Hàn Cẩm Thư là một chuyện khác.
Du Thấm: “Nè, để chị nói cho em một chuyện nhé.
Chị cũng mới biết thôi, nhiếp ảnh gia tên Từ Mạc Hành lại là em ruột của Từ Mạc Vi”.
Hàn Cẩm Thư ngỡ ngàng ngước đầu lên: “Từ Mạc Vi là ai?”.
“Từ Mạc Vi là một người cực kỳ nổi tiếng trên mạng đi theo hình tượng tomboy, Weibo có hơn 4 triệu người theo dõi, cao 1m8, cơ thể tỷ lệ vàng, chân dài, còn đẹp trai hơn cả đàn ông”.
Nói xong, Du Thấm lấy điện thoại ra muốn tìm tài khoản xã hội của Từ Mạc Vi cho Hàn Cẩm Thư.
Hàn Cẩm Thư đưa mắt nhìn tấm ảnh, nghiêm túc nhớ lại, hình như có chút ấn tượng: “Chị nói là bà chủ của Queen Bee hả?”.
Du Thấm gật đầu: “Đúng đúng.
Chính là cô ấy”.
Hàn Cẩm Thư lúc này mới tỏ vẻ bừng tỉnh, thản nhiên nói: “Thảo nào con đường thành danh của Từ Mạc Hành lại vô cùng thuận lợi, thì ra là có một người chị giỏi giang như vậy”.
Nghe Hàn Cẩm Thư nói, Du Thấm đột nhiên có chút không vui, lẩm bẩm bác bỏ: “Thế thì cũng là do bản thân Từ Mạc Hành có năng lực, nếu đổi lại là một người không ra gì thì bối cảnh có vững vàng đến đâu cũng vô ích.
Hơn nữa chị thấy tích cách và tài năng của thầy Từ không giống người sẽ dựa vào mối quan hệ để đi cửa sau đâu”.
Hàn Cẩm Thư có lúc đần độn có lúc lại rất sắc bén.
Từ những lời chị họ nói, cô đã nghe ra được một chút manh mối.
Cô nhìn chằm chằm Du Thấm, nghiêm túc nhìn Du Thấm từ trên xuống dưới một lượt, sau đó híp mắt suy tư: “Chị Thấm, chị vừa nói về Từ Mạc Vi vừa nói đến Từ Mạc Hành.
Sao thế, chị có hứng thú với Từ Mạc Hành à?”.
Du Thấm khựng lại, hắng giọng một cách khác thường, trả lời: “Làm ơn đi em gái, em trai dễ thương đó mới 24 tuổi, chị lớn hơn cậu ta 6 tuổi đấy”.
Hàn Cẩm Thư chớp chớp mắt: “Lẽ nào chị không biết chuyện tình chị em bây giờ rất phổ biến à?”.
Rột rột!
Du Thấm hút một ngụm nước trái cây ngậm trong miệng, hai má căng phồng tỏ ý mình không thể nói chuyện.
Hàn Cẩm Thư nghiêng người qua, thấp giọng hỏi: “Có gì phải giấu em, nói đi mà, có phải chị có thiện cảm với anh ta không?”.
“Chị chỉ cảm thấy Từ Mạc Hành là một người đàn ông lịch thiệp và có một nụ cười rất đẹp”, Du Thấm nói.
“Nghe chị nói kìa, đó chính là có thiện cảm đấy!” Hàn Cẩm Thư thoáng chốc hăng hái, cô vỗ tay cực kỳ hứng thú, “Em cũng cảm thấy Từ Mạc Hành là người tốt, trước kia anh ta còn giúp đỡ chúng ta bắt kẻ chụp lén.
Xông lên đi chị, cưa đổ anh chàng đẹp trai này đi”.
Du Thấm bị cô chọc cười, lắc đầu một cái, thản nhiên nói: “Thôi đi, người ta trẻ tuổi đã thành danh, là một nhiếp ảnh gia tài năng, còn chị là một người phụ nữ lớn tuổi đã ly hôn, hơn nữa còn có con, dựa vào đâu mà người ta nhìn trúng chị chứ”.
Hàn Cẩm Thư nhíu mày: “Em không cho phép chị tự hạ thấp mình như thế.
Chị vừa có tiền vừa có ngoại hình đẹp!”.
Du Thấm nhấn mạnh: “Chị cũng tự mình biết mình”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư nắm lấy tay Du Thấm, thay đổi vẻ mặt từ trêu đùa thản nhiên thường ngày, nghiêm túc nói: “Chị nhớ kỹ, hôn nhân thất bại chỉ là một trải nghiệm trong cuộc đời, không phải là vết nhơ của chị”.
“Nói như vậy không sai, nhưng xã hội rất hiện thực cũng rất khắc nghiệt”.
Khi nói những lời này, Du Thấm luôn nở nụ cười ôn hòa, cô nhìn Hàn Cẩm Thư nói một cách buồn bã: “Chị năm nay đã 30 tuổi, đã ly hôn, có con riêng, từng có một tình yêu mãnh liệt và cũng từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại.
Đến bây giờ, mặc dù chị vẫn có thể bị thu hút bởi một người khác giới nhưng đã không còn ảo tưởng đẹp đẽ gì về tình yêu nữa”.
Hàn Cẩm Thư nhìn Du Thấm, nhất thời không biết nên nói gì.
Du Thấm nhướng mày: “Có phải nghe không hiểu lắm không?”.
Hàn Cẩm Thư vẫn không nói gì.
Du Thấm lại bật cười, dùng đầu ngón tay vuốt ve trán cô, nhẹ nhàng nói: “Cẩm Thư, chị mong rằng em mãi mãi cũng không cần hiểu những lời chị nói hôm nay”.
Thấy ly nước của Du Thấm đã cạn một nửa, Hàn Cẩm Thư rót đầy nước trái cây cho cô ấy, bất đắc dĩ nói: “Em chưa từng thích một người hết mình như chị, em thực sự không có tơ tưởng gì đối với cái gọi là “tình yêu””.
Du Thấm trầm tư do dự một lát rồi lại nói: “Thực ra trước đây chị cũng không thích Ngôn Độ cho lắm, chị luôn cảm thấy người đàn ông này thủ đoạn độc ác lòng dạ thâm sâu, em ở bên anh ta sớm muộn gì cũng sẽ chịu nhiều thiệt thòi”.
Nghe thấy đối phương đột nhiên nhắc tới Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư hơi giật mình nhướng mi theo bản năng.
Du Thấm: “Nhưng hôm đó khi thấy hai người ở quán bar, chị đột nhiên lại cảm thấy em và Ngôn Độ ở bên nhau như thế cũng khá tốt”.
Hàn Cẩm Thư:?
Hàn Cẩm Thư không hiểu: “Vì sao đột nhiên chị lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy?”.
Du Thấm thở dài, nói: “Bởi vì có thể em không biết.
Đêm đó, từ đầu đến cuối, ánh mắt của Ngôn Độ không hề rời mắt khỏi em dù chỉ một giây”.
***
Hôm nay Hàn Cẩm Thư tan làm khá sớm.
Nhưng, có người còn sớm hơn cô.
Khi Hàn Cẩm Thư về đến biệt thự, tháo tóc đuôi ngựa, thay giày bệt, lúc này Ngôn Độ đã ngồi trước máy tính trong thư phòng được một lúc.
Khi nhìn thấy anh, cô đi dép lê, lịch sự chào anh: “Hôm nay anh về sớm thế”.
“Em cũng vậy”.
Thấy anh đang dùng máy tính, Hàn Cẩm Thư không khỏi nghĩ đến biểu tượng trò chơi trực tuyến kia, tùy ý hỏi: “Hôm nay em thấy một trò chơi trên máy tính của anh, anh có chơi “Tower of Justice” à?”.
Ngôn Độ dùng mười ngón tay gõ bàn phím, ánh sáng từ màn hình chiếu lên mặt anh, sáng ngời nổi bật.
Anh không rời mắt khỏi máy tính, cũng tùy ý trả lời: “Lâu lâu chơi một lần”.
Hiếm khi gặp được bạn game xung quanh mình khiến tâm trạng Hàn Cẩm Thư có chút phấn khích.
Cô hỏi anh: “Anh chơi ở khu nào thế?”.
“Luyện Ngục Mùa Đông”.
“Luyện Ngục là khu mới mở cách đây không lâu”.
Dựa vào mức quen thuộc của Hàn Cẩm Thư đối với “Tower of Justice”, cô có thể đại khái đoán rằng thời gian Ngôn Độ tiếp xúc với trò chơi trực tuyến này mới chỉ trong khoảng hai năm nay.
Cô nói tiếp: “Em ở Ảo Ảnh Mê Thành, là một khu rất lâu rồi”.
Ngôn Độ thản nhiên ừ một tiếng.
Ừ xong, cuối cùng anh cũng gõ nốt từ cuối cùng trong tài liệu.
Vì cảm giác thân thiết do bạn game mang lại mà thái độ của Hàn Cẩm Thư đối với Ngôn Độ trở nên thân thiện hơn vài phần.
Cô: “ID trò chơi của anh là gì thế?”.
“DYan”.
Hàn Cẩm Thư liền đăng nhập vào ứng dụng trên điện thoại, nhập chữ “DYan” và bấm tìm kiếm.
Thêm bạn bè, cô nảy ra một ý nghĩ bất chợt và hỏi Ngôn Độ rằng anh có muốn PK một trận không.
Trước lời mời của Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ không từ chối mà chỉ nói: “Anh chơi rất tệ”.
Hàn Cẩm Thư nói không sao, cô phấn khởi mở máy tính đăng nhập trò chơi, thiết lập một trận chế độ PK, không nhịn được trực tiếp kéo Ngôn Độ vào chiến trường.
Vào phân đoạn chọn nhân vật.
Cả hai người ai làm việc nấy, ngồi trước máy tính của mình và chọn nhân vật trong trò chơi mà họ muốn sử dụng.
Hàn Cẩm Thư đã chọn một pháp sư đeo mặt nạ rất khó chơi.
Đây là nhân vật mà hồi xưa Letter thường hay chơi nhất, cô học lỏm kỹ năng và cơ bản cũng biết sử dụng một số combo.
Ngôn Độ lại chọn một xạ thủ đội mũ.
Hàn Cẩm Thư thấy anh chọn nhân vật này thì không khỏi có chút buồn cười.
Xạ thủ đội mũ được gọi là anh hùng ngu ngốc trong trò chơi này, khi đánh nhau thì tất cả các kỹ năng đều bắn phá bừa bãi, vô cùng bộp chộp.
Xem ra, kỹ thuật của anh thực sự không tốt lắm.
Bắt đầu PK.
Màn hình tràn ngập những hình ảnh sặc sỡ, skill bay đầy trời, Hàn Cẩm Thư chăm chú nhìn màn hình, Ngôn Độ mặt không cảm xúc.
Ban đầu, Hàn Cẩm Thư nghĩ rằng Ngôn Độ nói mình chơi không giỏi chỉ là một cách nói khiêm tốn.
Ai mà ngờ, một trận PK kết thúc chóng vánh, anh thật sự rất gà mờ.
Gà đến mức bị cô đè ra tẩn, thảm thương giống hệt như đè chặt ra đất mà đánh túi bụi.
Một chiến thắng áp đảo, Hàn Cẩm Thư đột nhiên cảm thấy khoan khoái và thoải mái lạ thường, nhưng ngoài miệng lại nói với Ngôn Độ: “Không sao đâu, không có ai hoàn hảo hết, cho dù anh là một tân binh trong game thì điều đó cũng không ảnh hưởng đến hình tượng bá tổng cao ngạo của anh trong hiện thực đâu”.
Ngôn Độ lạnh lùng nói: “Hàn tiểu thư vẫn rất giỏi an ủi người khác nhỉ”.
Hàn Cẩm Thư: “Quá khen quá khen”.
Đánh bại được bạo quân trong thế giới trò chơi, chỉ có trời mới biết tâm trạng của Hàn Cẩm Thư vui mừng đến nhường nào.
Khóe miệng cô cong lên, đôi mắt như hai vầng trăng khuyết hoàn toàn không giấu nổi niềm vui sướng.
Ngôn Độ nhìn quầng sáng lấp lánh trong đôi mắt cô, hơi nhướng mày nói: “Thì ra chuyện này có thể làm cho em vui vẻ”.
Vừa dứt lời, Hàn Cẩm Thư nhận ra rằng cô đang rất đắc ý, cô lập tức điều chỉnh sắc mặt và kiềm chế bản thân, thế nhưng lời nói được thốt ra từ khuôn mặt hiền lành đó thậm chí còn quá đáng hơn trước: “Thành thật mà nói, em đã không chơi trò này từ rất lâu rồi, kỹ thuật đã không còn tốt như trước”.
Ngụ ý là nếu cô là cô của trước đây thì có thể trực tiếp thổi bay đầu anh.
Ngôn Độ vẫn tỉnh bơ mặc cho cô tự tung mình lên tận trời xanh, anh thản nhiên phụ họa: “Xem ra Thư tình tiểu thư ở thời kỳ đỉnh cao khá là lợi hại”.
Hàn Cẩm Thư vẫn cười, nói khoác không chớp mắt: “Cũng chỉ là top đầu của máy chủ toàn quốc thôi”.
Top đầu máy chủ toàn quốc, thực ra cũng không phải là hoàn toàn chém gió.
Chẳng qua, cái xếp hạng này là do Hàn Cẩm Thư đã tiêu rất nhiều tiền để thuê người cày lên.
Năm đó, nếu không phải là thuê người cày đưa tài khoản của cô lên top đầu của máy chủ toàn quốc thì cô sẽ không có cơ hội được gặp gỡ huyền thoại trong giới, cũng là cái hốc cây hiện tại của cô, Letter.
Ngôn Độ gật đầu: “Ừ, lợi hại”.
Phía bên này.
Hàn Cẩm Thư cười xong, dường như sợ vị con cưng của thiên hạ này vẫn còn bị đả kích nên đành giả vờ an ủi, bổ sung một câu: “Trò chơi mà, chơi càng nhiều thì kỹ năng sẽ càng giỏi”.
Cô dừng một lát, giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vai anh: “Ngôn tiên sinh, tuyệt đối đừng nhụt chí nhé, cùng lắm thì sau này em sẽ thường xuyên PK với anh, dạy cho anh một chút kinh nghiệm”.
Hơi thở trên người cô thơm mát ngọt ngào, mùi hương xộc thẳng vào mũi Ngôn Độ vô cùng quyến rũ khiến anh không tự chủ được liếc sang một bên.
Bàn tay của Hàn Cẩm Thư trắng nõn thon thả, móng tay gọn gàng sạch sẽ lộ ra màu hồng nhạt khỏe mạnh.
Dung mạo của cô toát ra vẻ kiêu hãnh, đôi môi mỉm cười chúm chím, tươi tắn và xinh đẹp chẳng khác gì mười năm trước.
Đáy mắt Ngôn Độ dần tối sầm lại.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đầy đặn và nhỏ nhắn của Hàn Cẩm Thư, vất vả lắm mới miễn cưỡng kiềm chế được ý muốn kéo cô qua, đè cô xuống bàn, lột sạch ngấu nghiến cô dưới thân mình.
Ngược lại, anh cong khóe miệng nở nụ cười lịch sự nhã nhặn, đáp lại cô: “Thế thì anh cảm ơn vợ trước nhé”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...