Dịch: Phi Phi
A Độ, bạn học nữ?
Nghe thấy dì Nam nói, Hàn Cẩm Thư thầm thở dài trong lòng, biết bà lại nhận sai người, bắt đầu nói mê sảng.
Suy giảm trí nhớ và rối loạn ký ức là triệu chứng điển hình của bệnh Alzheimer, mười người già mắc bệnh này thì có đến chín người có triệu chứng như vậy.
Hàn Cẩm Thư biết bệnh của dì Nam không thể chữa trị, chỉ có thể dùng các liệu pháp trị liệu tổng hợp để bệnh tình thuyên giảm, kìm hãm sự phát triển của căn bệnh.
Mấy năm nay, viện trưởng đã mời cho dì Nam những chuyên gia tốt nhất, dùng những loại thuốc tốt nhất, nhờ đó mới khiến bệnh của dì không chuyển biến xấu.
Đối với bệnh nhân mắc chứng Alzheimer, có thể tự duy trì sinh hoạt thường ngày đã là hiếm có.
Ngẫm nghĩ một lát, cảm giác thương tiếc trào dâng trong nội tâm Hàn Cẩm Thư.
Cô vẫn giữ vẻ mặt tươi cười, đưa tay vén lọn tóc đã phủ bạc của dì Nam, dịu dàng nói: “Đúng vậy dì Nam, A Độ của dì lại đến thăm dì đây, dì vui không?”.
Điều dưỡng kéo dừng xích đu.
Dì Nam giơ tay lên, vịn vào Hàn Cẩm Thư và điều dưỡng đứng dậy, cong môi mắt cười với Hàn Cẩm Thư: “A Độ tới dì rất vui, nó đưa con đến gặp dì, dì lại càng vui hơn”.
Hàn Cẩm Thư biết hôm nay cô trong mắt của dì Nam không phải là “Triệu Phương Phương”.
Cô đỡ dì Nam, mỉm cười phối hợp: “Dì Nam biết con ạ?”.
Dì Nam giơ một ngón trỏ, nhỏ giọng thần bí: “Dì từng nhìn thấy con trong sách của A Độ”.
“Trong sách?”.
“Ừ”.
Dì Nam nói, “A Độ có một bức ảnh của con, kẹp trong sách giáo khoa của nó”.
Điều dưỡng đi bên cạnh nói khẽ với Hàn Cẩm Thư: “Bà ấy hôm nay rất cáu kỉnh, nói thế nào cũng không chịu uống thuốc.
Tôi nhắc mãi, cuối cùng bà ấy thẳng tay ném thuốc đi, cô mau khuyên bà ấy một chút”.
Hàn Cẩm Thư đưa mắt nhìn phía xa.
Đầu giờ chiều mùa hè, không khí thoang thoảng mùi hương hoa hồng, tựa như khuôn mặt e ấp thẹn thùng của người con gái.
Ngôn Độ đứng dưới gốc cây le lói tia nắng, đôi mắt rủ xuống, thần sắc đạm mạc sâu kín, lặng im nghe viện trưởng nói tình hình gần đây của dì Nam.
Hàn Cẩm Thư gật đầu: “Tôi biết rồi”.
Bà lão ương ngạnh như trẻ con, đến nỗi phải dỗ dành ngọt ngào mới chịu.
Hàn Cẩm Thư suy tư, vừa đỡ dì Nam tản bộ trong vườn hoa, vừa thăm dò: “Dì Nam, nhìn dì và A Độ có vẻ tình cảm rất tốt?”.
“A Độ mới vài tuổi đã ở bên cạnh dì, đều do một tay dì nuôi lớn”.
Dì Nam vỗ mu bàn tay Hàn Cẩm Thư, khuôn mặt chan chứa nụ cười, “Năm đó, hàng xóm ở Lan Giang đều tưởng thằng bé là con trai của dì”.
Vừa nghe, sắc mặt Hàn Cẩm Thư lập tức thay đổi.
“Lan Giang?” Hàn Cẩm Thư cực kỳ kinh ngạc, “Dì Nam, dì cũng là người Lan Giang ạ?”.
Dì Nam nói: “Đúng vậy”.
“Ý của dì là A Độ cũng từng sống cùng dì ở Lan Giang?”.
“Đúng thế, làm sao vậy?”.
Sững sờ giây lát, Hàn Cẩm Thư nhanh chóng bật cười.
Một người già mắc chứng Alzheimer, lời nói dĩ nhiên không thể là thật.
Mọi người đều biết, Ngôn Độ là con trai thứ tư của Ngôn thị, xuất thân con vợ lẽ, từ nhỏ đã được nuôi ở nước ngoài, sau khi trưởng thành mới được đón về nhà họ Ngôn.
Bởi vậy, dì Nam nói “Ngôn Độ lên ba đã cùng sống với dì ở Lan Giang” đều là lời nói vô căn cứ.
Bước chậm một lúc, dì Nam thấy mệt, Hàn Cẩm Thư liền đỡ bà ngồi xuống ghế dài nghỉ ngơi, tiếp tục nói chuyện phiếm với bà.
Dì Nam như được bật công tắc đài phát thanh, lôi kéo Hàn Cẩm Thư nói rất nhiều chuyện.
Hàn Cẩm Thư biết đầu óc của bà không được tỉnh táo nhưng vẫn nghe rất nghiêm túc.
Thấy tâm trạng của bà rất tốt, cô mượn thời cơ dỗ dành: “Dì Nam, chiều nay dì còn chưa uống thuốc, chúng ta uống thuốc nhé, được không?”.
Dì Nam không hề từ chối.
Điều dưỡng thấy vậy bèn thở phào, vội vàng lấy thuốc và bình nước đưa cho Hàn Cẩm Thư.
Hàn Cẩm Thư đổ viên thuốc ra lòng bàn tay, cẩn thận đút thuốc vào miệng dì Nam, cuối cùng cũng dỗ được bà lão ngoan ngoãn uống thuốc.
Uống thuốc xong, dì Nam buồn ngủ, lẩm bẩm bảo Hàn Cẩm Thư đưa bà về phòng ngủ trưa.
Hàn Cẩm Thư đồng ý, dìu bà lão trở về phòng bệnh VIP, cẩn thận đắp chăn cho bà.
Lúc gần đi, cô nắm tay dì Nam, nói: “Dì Nam, dì nghỉ ngơi cho khỏe, hôm khác con và Ngôn Độ lại đến thăm dì”.
Dì Nam hơi nhíu mày, hoang mang hỏi: “Ngôn Độ?”.
Hàn Cẩm Thư trả lời: “Chính là A Độ đó”.
Nào ngờ dì Nam lại bật cười, đầu ngón tay chọc đầu Hàn Cẩm Thư cười nói: “Cô bé, A Độ nhà chúng ta không phải họ Ngôn, thằng bé tên “Lê Độ””.
…
Ngôn Độ khống chế thời gian có thể nói chính xác đến mức thái quá.
Từ lúc rời khỏi viện điều dưỡng đến lúc đưa Hàn Cẩm Thư về khu vực gần Thịnh Thế, thời gian không nhiều không ít, vừa đúng một tiếng.
Trên đường trở về, trong đầu Hàn Cẩm Thư đầy dấu chấm hỏi muốn hỏi Ngôn Độ, nhưng bạo quân trăm công nghìn việc quá mức bận rộn, cả quãng đường anh chỉ cúi đầu xem tài liệu, Hàn Cẩm Thư căn bản không có cơ hội nói chuyện với anh.
Chiếc Aston Martin chạy như bay trên đường, đến khi còn cách Thịnh Thế khoảng 800m, Hàn Cẩm Thư dặn tài xế: “Được rồi, không cần đi lên kia nữa, tôi xuống luôn ở đây, cảm ơn”.
Lái xe bối rối không biết làm sao, trộm nhìn sắc mặt ông chủ nhà mình qua gương chiếu hậu.
Ngôn Độ không có phản ứng gì.
Nghe thấy Hàn Cẩm Thư nói, anh vẫn tập trung vào tài liệu trên tay, lạnh giọng sai bảo tài xế: “Đến dưới lầu rồi dừng”.
Hàn Cẩm Thư: “Cứ dừng ở đây”.
Tài xế: “…”.
Mệnh lệnh của boss không thể không nghe, nhưng cũng không thể đắc tội với bà chủ.
Tài xế khó xử, nôn nóng đến mỗi mồ hôi vã đầy mặt.
Nói ra Hàn Cẩm Thư vẫn còn có tình người hơn bạo quân.
Thấy dáng vẻ lúng túng sợ sệt của anh chàng tài xế, cô quay đầu nhìn Ngôn Độ, khóe môi cong lên, tận lực tỏ vẻ mặt ôn hòa: “Vị tiên sinh này, phiền anh dừng xe ở đây, em đi qua đó chỉ mất ba phút”.
Ngôn Độ vẫn nhìn tài liệu, hỏi lại cô: “Đưa em đến dưới lầu có gì không tốt”.
Hàn Cẩm Thư hờn dỗi: “Đương nhiên không tốt”.
Cô vừa dứt lời, không khí lặng thinh bao phủ khoang xe.
Lát sau, Ngôn Độ tắt màn hình, nghiêng đầu sang nhìn cô: “Lý do là gì?”.
Hàn Cẩm Thư muốn tức giận nhưng vẫn nhịn xuống, mỉm cười nói: “Có điều anh không biết, lần trước có người thấy em lên xe của anh, bên ngoài liền bắt đầu phao tin em là nhân tình được anh bao dưỡng.
Người khác nói sao với em không quan trọng, nhưng em không muốn mấy thứ tin đồn nhảm nhí đó ảnh hưởng đến Thịnh Thế”.
Ngôn Độ nghe xong, sắc mặt có vẻ nghiêm túc tự nhủ, “Thì ra là vậy”.
Hàn Cẩm Thư gật đầu: “Bây giờ anh đã rõ chưa?”.
“Vậy em nên làm rõ sự thật, nói em không phải là nhân tình anh nuôi bên ngoài mà là vợ chính thức được cưới hỏi đàng hoàng”.
“…”.
Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm, thấy vài lọn tóc có phần hỗn loạn buông xuống trên vai cô, anh liền thản nhiên ung dung vén lại giúp cô.
Đầu ngón tay hơi lạnh chạm nhẹ qua cổ khiến Hàn Cẩm Thư khẽ run lên.
Ngôn Độ nói: “Vốn dĩ người muốn giấu diếm mối quan hệ này là em.
Em là người trưởng thành, phải học được cách chịu trách nhiệm điều mình đã lựa chọn”.
“???”
“Không công khai anh là quyết định của em, anh tôn trọng”.
Ngôn Độ thu tay về, dáng vẻ và thần sắc vừa lạnh lùng, vừa tao nhã, “Bây giờ, anh muốn đưa em đến chỗ nào là chuyện của anh, mong em cũng tôn trọng anh”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư không còn lời gì để nói.
Cô thật sự rất xấu hổ, hay nói cách khác là cô bị cái logic quái gở của Ngôn Độ khiến cho cạn lời, mặt dày vô sỉ đúng là từ ngữ hợp nhất dùng cho anh bây giờ.
Lý luận với bạo quân chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.
Xưa nay Ngôn Độ luôn là vậy, tùy tâm sở dục, muốn làm gì liền làm cái đó, không nói lý với ai bao giờ.
Vài giây sợ hãi qua đi, Hàn Cẩm Thư bình tĩnh trở lại, trân trối nhìn tài xế chạy xe đến tòa nhà của Thịnh Thế.
Khách thăm khám đến đi tấp nập, ngoài mặt cô có vẻ niềm nở vui mừng nhưng trong lòng lại uất nghẹn cạn lời.
Chiếc xe Aston Martin sừng sững đỗ ven đường.
Hàn Cẩm Thư xách túi đẩy cửa xuống xe.
Vừa hất tay đóng cửa xe, cô nghe thấy người ngồi bên trong ném tới một câu bâng quơ, nói: “Đúng rồi, 7 rưỡi gặp ở nhà”.
Hàn Cẩm Thư:?
Hàn Cẩm Thư quay đầu lại, lướt qua cửa sổ xe đang kéo lên một nửa, đôi mắt vừa vặn đối diện với đáy mắt đen mênh mang sâu thẳm.
Ngôn Độ: “Đúng giờ một chút.
Anh không thích đợi”.
Nói xong, anh thu tầm mắt, cửa sổ xe màu đen chậm rãi kéo lên, cuối cùng cũng hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của Hàn Cẩm Thư.
Chiếc xe ô tô màu đen rời đi, phong thái ngạo mạn hệt như chủ nhân của nó.
Hàn Cẩm Thư đứng tại chỗ dậm chân hậm hực, xoay người chạy biến.
…
Trở lại văn phòng, cô thừ người trong phòng một lúc lâu mới lấy điện thoại ra mở Wechat, tìm được tài khoản của Du Thấm trong danh bạ, nhấn vào khung thoại.
Cao thủ họa mặt: Chị có đang bận không?
Du Thấm: Không bận lắm, sao thế.
Cao thủ họa mặt: Chị có nhớ vào thời nổi loạn năm phổ thông, khi đó bố em đưa em về nhà cô ở Lan Giang một năm không?
Du Thấm: Còn nhớ, sau đó chị còn đi cùng em quay về huyện nhỏ đó một lần.
Nghe nói mấy năm nay nơi đó rất phát triển, được chính quyền địa phương xây dựng thành cổ trấn du lịch.
Du Thấm: Sao em đột nhiên nhắc đến chuyện này?
Cao thủ họa mặt: Hôm nay Ngôn Độ lại đưa em đi thăm dì Nam.
Dì Nam nói bà ấy là người Lan Giang, còn nói từ nhỏ Ngôn Độ đã sống cùng bà ấy ở Lan Giang?
Du Thấm:??? Gì cơ?
Du Thấm: Nói bậy.
Chồng em sống ở Ý từ nhỏ, tiểu học trung học đều học ở Rome, mấy chuyện này đều có thể tra được.
Cao thủ họa mặt: Dì Nam đó còn nói trước kia Ngôn Độ không phải tên là Ngôn Độ mà là Lê Độ.
Du Thấm: …
Du Thấm: Chị nhớ rồi, trước đây em có nói là dì Nam mắc chứng Alzheimer đúng không?
Cao thủ họa mặt: Phải.
Du Thấm: Xem ra bệnh tình rất nghiêm trọng, chuyện này mà cũng tưởng tượng ra được.
Hàn Cẩm Thư nhắn tin chém gió với Du Thấm một lúc lâu.
Du Thấm: Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã qua lâu như vậy, chuyện em đi Lan Giang học cũng đã nhiều năm về trước rồi.
Đúng rồi, em đã tìm được cô gái tên Ngô Mạn Giai ở Lan Giang chưa?
Nhìn thấy cái tên “Ngô Mạn Giai”, ánh mắt Hàn Cẩm Thư tối sầm lại, chần chừ một lát mới trả lời: Không thấy, bặt vô âm tín.
Du Thấm: Thôi, tùy duyên vậy, em cũng đừng canh cánh trong lòng quá.
Sắp đến 4 giờ, Du Thấm nói phải đi họp, Hàn Cẩm Thư gửi cho cô ấy một biểu tượng tạm biệt, sau đó rời khỏi giao diện ứng dụng.
Cô không còn để trong lòng chuyện hoang đường mà dì Nam nói, cũng không nhớ về những ký ức khi mình còn ở Lan Giang.
Đúng 4 rưỡi, vị khách hẹn trước đã đến đúng giờ.
Hàn Cẩm Thư ổn định tâm trạng tiếp tục công việc.
Khuôn mặt của vị khách này gặp vấn đề rất nghiêm trọng về xương hàm, không chỉ ảnh hưởng đến bề ngoài mà còn ảnh hưởng đến chức năng răng miệng.
Hàn Cẩm Thư sắp xếp kiểm tra cho khách hàng, cuối cùng đưa ra phương án phẫu thuật.
Khám xong, cảm xúc của vị khách đó rất hỗn độn, đi theo trợ lý của Hàn Cẩm Thư ký thỏa thuận chữa trị.
Hàn Cẩm Thư ngáp một cái, thời gian nghỉ trưa bị ông chồng hờ chiếm dụng nên cô không được ngủ trưa, bây giờ buồn ngủ vô cùng.
Cô cởi áo blouse trắng, đi vào phòng nghỉ ngủ bù.
Lần nữa Hàn Cẩm Thư tỉnh lại là bị chuông điện thoại đánh thức.
SA của Hermès gọi điện đến báo tất cả túi của cô đều đã gửi về nhà.
Hàn Cẩm Thư ngủ chẳng biết trời đất, mơ màng cúp điện thoại xem giờ, phát hiện bây giờ đã hơn 7 giờ tối.
Nắng chiều bên ngoài đã tắt ngấm, màn đêm buông xuống, ánh đèn neon từ tòa nhà cao chọc trời phía đối diện liên tục rọi xuống.
Hàn Cẩm Thư ngáp dài một cái, bò dậy lấy chìa khóa về nhà.
Một đường vừa lái xe vừa ngâm nga, về đến cửa nhà, cô nhìn giờ theo thói quen, 7 giờ 45 phút.
Hôm nay thật may mắn, đường xá thông thoáng, không bị tắc đường.
Hàn Cẩm Thư mở khóa vân tay, một tiếng “Tách” giòn giã vang lên.
Căn nhà rộng lớn tối đen như mực, không có sinh khí.
Cô không nghĩ gì nhiều, đi vào huyền quan đổi dép lê, chuẩn bị đi về phía phòng ngủ.
Nhưng lúc đi qua phòng khách, cô ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi gỗ mun lạnh lẽo tràn ngập trong không khí.
Hàn Cẩm Thư nhận ra gì đó, quay đầu theo bản năng.
Đôi mắt dần thích nghi với bóng tối, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng hơn.
Cô nhìn thấy mấy tờ giấy gói socola ném trong thùng rác, một người lười nhác ngả người trên sô pha.
Anh mặc áo sơ mi màu đậm, cởi bỏ ba chiếc cúc áo, chiếc cổ thon dài, xương quai xanh tuyệt đẹp, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, đốm lửa đầu thuốc lập lòe trong bóng tối.
Kết hợp tất cả với nhau, thật sự là một bức tranh diễm lệ.
Hàn Cẩm Thư bị hoảng sợ, trấn tĩnh xong mới nói: “Anh về sớm thật đấy”.
Đúng là tâm thần nặng, trời tối hù mà không bật đèn, bắt chước yêu ma quỷ quái dọa người hay gì.
Ngôn Độ hút thuốc phun ra làn khói mờ, anh không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Em về muộn 15 phút”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Trí nhớ bất chợt ùa về, bây giờ cô mới nhớ ra chiều nay anh nói “7 rưỡi gặp”.
Hàn Cẩm Thư hơi xấu hổ, âm thanh lí nhí: “Buổi chiều hơi bận nên quên mất.
Anh hẹn em 7 rưỡi gặp, có chuyện gì thế?”.
Trong bóng đêm, giọng nói của Ngôn Độ vô cùng trầm tĩnh: “Có biết hôm nay là ngày gì không”.
Hàn Cẩm Thư: “?”
Nhân lúc anh không nhìn mình, cô vội vàng lấy điện thoại lên mạng tra.
Vài giây sau, cô thử bấm tay đoán mò: “Quốc tế xóa nạn mù chữ? Quốc tế nhà báo?”.
Dứt lời, Ngôn Độ trầm mặc giây lát, sau đó nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Không biết vì sao tiếng cười này lại khiến Hàn Cẩm Thư sởn tóc gáy.
Ít giây sau, Ngôn Độ dụi điếu thuốc còn một nửa vào gạt tàn, cuối cùng cũng nâng mắt lên nhìn cô, trầm giọng nói: “Hôm nay… là kỷ niệm hai năm chúng ta kết hôn”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...