Sa Vô Kỵ ôm lấy nàng nhảy lên khỏi cái động tối đen, cánh tay vẫn không hề buông Sở Tuyền ra mà lại tiếp tục ôm nàng đi về phía trước…
Sở Tuyền nhẹ giãy giụa: “Bỏ ta xuống dưới.”
“Không được.”
“Không buông? Bộ ngươi định bắt cóc người sao?” Nàng nổi nóng, dùng nắm đấm đánh vào trong ngực hắn.
“Chân của nàng bị thương rồi.”
Sở Tuyền sửng sốt, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, người này quả thật rất tinh tế, cư nhiên lại quan sát, thấy được đến chân nàng đang bị thương, là do lúc nãy không cẩn thận, ngã vào trong động đã làm cho vết thương cũ của nàng lại rách ra.
Được rồi, nể tình hắn quan tâm săn sóc, nàng không trách hắn.
“Ngươi muốn đưa ta đi đâu?” Trời đã tối rồi, không có khả năng có thể đi xa, mà trong phạm vi trăm dặm xung quanh đây, cũng sợ là không có người ở…
Không cần đợi hắn trả lời nàng đã bắt đầu biết được đáp án.
Bởi vì ở phía trước mặt, không xa lắm, xuất hiện một toà miếu nhỏ đổ nát, bên trong có ánh lửa…
Sau khi hắn ôm nàng vào trong miếu thì bỗng có một cỗ ấm áp bao trùm lấy nàng…
Sa Vô Kỵ đặt nàng lên chiếc giường nhỏ làm bằng cỏ, rồi lại đứng lên đóng lại cửa sổ gần đó. Sở Tuyền tò mò nhìn trái phải xung quanh, phát hiện bên trong miếu thật ấm áp, là do nhờ có đống lửa, mà hình như gian miếu nát hoang vắng này vừa mới được người sửa sang lại…
Đôi mắt đẹp của nàng nhịn không được tò mò nhìn hắn, hắn đang làm gì vậy nhỉ!
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Nấu nước.”
Sa Vô Kỵ đem một chậu nước sôi đổ vào thùng tắm bằng gỗ lớn, thùng tắm rất to, có thể chứa được cả một người.
Một làn khói nhẹ bay ra từ thùng tắm, thật sự rất hấp dẫn người, nhìn thấy cảnh ấy khiến cho Sở Tuyền không nhịn được đứng lên, tiêu sái đi đến nhìn chằm chằm vào thùng tắm gỗ, tim đập thình thịch…
Hiện tại nàng toàn thân rất bẩn, hận không thể tắm nước ấm sạch sẽ, tưởng tượng nếu như được tắm ở bên trong thùng thì đó quả thực là một sự kiện vô cùng thoải mái…
“Tắm rửa một chút đi, nàng sẽ cảm thấy thoải mái.” Nói xong, Sa Vô Kỵ liền quay người hướng đống lửa đi đến, ngồi xuống quay lưng về phía nàng làm việc khác.
Sở Tuyền không nói gì, đôi mắt nhìn theo bóng dáng của cái người đang cố ý lảng tránh, cấp cho nàng một không gian riêng tư, lại nhìn xuống thùng nước ấm, trong lòng do dự, không biết có nên cởi xiêm y hay không?
Cùng nam nhân ở cùng một gian, ngay cả bố mạn che đậy đều không có, đời này nàng chưa bao giờ ở trước mặt nam nhân tắm rửa đâu nha!!
Nếu là ngày thường thì sẽ tuyệt đối không như thế, nhưng hiện tại nàng không hề có đường sống để lựa chọn, bởi vì giờ phút nay, toàn thân cao thấp của Sở Tuyền, thập chí cả ngọn tóc cũng đều khát vọng được ngâm mình trong nước nóng…
Sau khi giãy giụa đấu tranh nội tâm, cuối cùng nàng vẫn là thỏa hiệp. Nếu hắn muốn nhìn thì trực tiếp cởi sạch nàng là được, cần gì phải phiền toái như vậy, thôi, nàng lựa chọn tin tưởng hắn vậy.
Không còn do dự, Sở Tuyền dùng tốc độ nhanh nhất cởi sạch xiêm y, sau khi đem thân mình từ đầu đến chân tẩy đi bùn đất, nàng tiến vào thùng gỗ, làm cho toàn thân mình đắm chìm trong nước ấm, thoải mái thở dài một hơi ~~
Độ ấm của nước thật vừa, tốt quá ~~ ^
Được ngâm trong nước ấm dễ chịu khiến cho thần kinh Sở Tuyền không còn căng thẳng nữa, tứ chi lập tức thả lỏng, da thịt trắng nõn trở nên ửng hồng đến say lòng người…
Hơi nước toả ra xung quanh, ánh mắt của nàng cũng trở nên mông lung, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, bỗng nhiên có một cỗ mùi xông vào mũi, Sở Tuyền mới thanh tỉnh…
Nàng phát hiện, cỗ mùi hương kia là từ hắn bay đến, nàng tò mò, không biết hắn đang làm gì mà lại có mùi hương thơm như vậy…
À, thì ra hắn đang nướng cái gì đó…
Trên đống lửa, có một con gà rừng bị xiên qua gậy trúc, được Sa Vô Kỵ nướng trên đống lửa đang phát ra một mùi hương khiến cho người ta thèm nhỏ dãi, không biết hắn dùng hương liệu gì ướp lên thịt mà có thể làm cho hương gà rừng hấp dẫn như thế?
Sở Tuyền nhìn chằm chằm con gà trên tay hắn, nước bọt ứa ra, bụng phát ra âm thanh “rột rột” biểu tình…
Ngâm mình trong nước ấm xong, nàng đem thân thể lau khô, lấy một bộ quần áo mới trong bao hành lý mặc vào, rồi tiêu sái đi đến đống lửa, đôi mắt đẹp vẫn chằm chằm nhìn vào con gà rừng…
Con gà này, chất thịt màu mỡ no đủ, da nướng xốp giòn vàng sáng bóng, quyến rũ lục phủ ngũ tạng của nàng đều kêu réo…
Sa Vô Kỵ xé ra cái đùi gà đưa cho nàng.
Không hề nhiều lời, Sở Tuyền cầm ngay lấy ăn, đối với kẻ sớm đói sắm xỉu như nàng, thì đùi con gà này quả thật chính là món ăn dân gian vừa trân quý vừa lạ miệng
Nàng vừa ăn xong, hắn liền đưa đến một khối thịt khác, hơn nữa còn biết rõ nàng suy nghĩ cái gì, không cần Sở Tuyền mở miệng, hắn đã tự động đem túi nước đưa cho nàng…
Sở Tuyền cầm túi nước, không thèm để ý đến hình tượng thục nữ của mình, ừng ực tu một hơi, nước mát dễ chịu làm dịu yết hầu vốn đang khát khô, khiến vẻ mặt của nàng cực kỳ thoả mãn…
Sau khi vị giác cùng bụng đã được no đủ, đầu của nàng mới bắt đầu có dư thừa không gian để tự hỏi, bắt đầu quan sát chung quanh hết thảy…
Lấy nhánh cây nhóm lửa, nấu nước nóng, nướng ngon gà rừng, cùng với cái giường nhỏ bằng cỏ khô này, chẳng lẽ, tất cả… đều là hắn làm???
Nàng thoáng chốc tỉnh ngộ, thì ra lúc hắn rời đi, không phải là bỏ lại nàng, mà là đi chuẩn bị chỗ để tối nay nghỉ lại, tìm nhánh cây, nhóm lửa nấu nước, săn gà rừng, trải giường, những việc hắn làm, tất cả đều là vì nàng sao?
Trong lòng bắt đầu dâng lên một cỗ lo lắng, nàng nhịn không được quay sang vụng trộm đánh giá hắn, kỳ thật người này… cũng không xấu, tuy nói không nhiều lắm, nhưng làm thì rất nhiều.
Nhớ tới lúc trước hắn hôn môi của nàng, hôn mặt của nàng, hai má bắt đầu ửng đỏ, hiện lên ý xấu hổ ngượng ngùng…
Kỳ thật nàng cũng không chán ghét hắn, nếu bình tĩnh mà xem xét, hắn nhìn còn mãn thuận mắt, tại vùng hoang vu dã ngoại này, phía trước không có nông thôn, phía sau không có quán trọ, mà hắn còn có thể chuẩn bị chu đáo thế này, tuy không phải là thứ tiện nghi, nhưng có thể xem là rất thoải mái khiến cho nàng hết giận không ít…
Sau khi ăn no, nàng nằm nghỉ ở trên cái giường nhỏ bằng cỏ khô mềm mại, thích ý hưởng thụ thoải mái, bởi vì nhất thời cũng không buồn ngủ, nên liền hai tay chống má, chớp chớp tròng mắt nhìn theo bóng dáng của hắn di động, tò mò nhìn hắn thu dọn tàn cạc sau khi ăn xong…
Hắn đi bên phải, tròng mắt của nàng cũng theo hướng bên phải, nhìn hắn đem mỗi phiến cửa sổ đóng lại cẩn thận.
Khi hắn đi bên trái, tròng mắt của nàng cũng theo qua bên trái, nhìn hắn sắp xếp dọn dẹp gọn gàng, lấy ván cửa đóng kín cửa miếu…
Tiếp theo, nàng nhìn thấy hắn đem y phục bẩn của nàng đi giặt rửa, sau đó phơi trên cây gậy trúc cách đống lửa không xa.
Nàng sinh ra ở Miêu thành, lớn lên ở Miêu thành, mọi người vạn phần đều đối với nàng sủng ái, được tỳ nữ hầu hạ, chưa từng được nam nhân hầu hạ qua cho nên cảm thấy thực mới mẻ. ^
Haizzz… bằng lương tâm mà nói, nam nhân này thật rất hiền tuệ.
Làm xong tất cả mọi việc, Sa Vô Kỵ đi đến trước mặt nàng, ngồi xuống, lấy ra một cái bình sứ.
“Đổi dược.”
Nàng nhìn xem mắt cá chân của mình, băng đều đã bẩn, xác thực nên đổi mới, cho nên rất tự nhiên đem bàn chân trắng nõn tinh tế đặt trên đùi hắn.
Sa Vô Kỵ đem băng vải bẩn gỡ ra, dùng nước ấm thấm ướt khăn, đem mắt cá chân của nàng chà lau sạch sẽ.
Nàng rất cần như thế, bàn chân đau cảm nhận một cỗ thư sướng, bởi vì trên chân có thương tích, cho nên lúc nãy tắm rửa, nàng phải đem chân đặt phía trên thùng tắm, không thể tẩy rửa.
Khi nàng ngửi thấy một cỗ mùi hương thảo dược thơm ngát, thì mới phát hiện ra rằng, nước mà hắn dùng để thấm ướt chiếc khăn có pha với một loại dược thảo, thoa trên da thịt, tản mát ra một mùi hương dễ chịu, hơn nữa hắn dùng khăn nóng đắp lên miệng vết thương, thư giãn gân mạch, bàn chân nàng không còn đau nữa.
Nhìn bộ dáng hắn dùng khăn chậm rãi vì nàng tẩy rửa vết thương, động tác thật mềm nhẹ, cử chỉ cẩn thận, khiến lòng nàng trào dâng một cỗ lâng lâng…
Bàn chân trần của nàng, vẫn còn chưa có để cho một người nam nhân nào hầu hạ, chạm qua đâu nha!
Con người xa lạ này, sao lại khiến cho nàng mê muội, một chút cũng không bài xích, nói thực ra, nàng còn rất thích nữa đó chứ, nhưng lại không muốn cấp tiện nghi cho hắn.
Nàng cảm thấy cần phải cân nhắc, người này võ công rất cao, lại biết y dược, làm việc rất chịu khó, còn hầu hạ nàng rất chu đáo, chỉ là… đối với nàng hơi “sắc” một chút, bất quá, những chuyện khác còn nằm trong phạm vi chịu đựng được của nàng.
Giang hồ hiểm ác, nhân tính giả dối, có hắn ở cạnh bên người, đối với nàng mà nói quả thật rất tốt.
Đôi mắt đẹp vụng trộm ngắm hắn, nàng tinh quái chuyển tròng mắt, mím môi cười trộm, lòng nảy sinh ra một gian kế.
“Nè, họ Sa, có phải ngươi thật sự thích ta không?”
Hắn nâng lên đôi mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp đối diện, không chút nào giấu diếm gật đầu.
Miệng nàng cười đến kiều diễm động lòng người, tuy rằng sớm đã biết được đáp án của hắn, nhưng thấy hắn thẳng thắn trả lời, nàng vẫn là vui vẻ một chút, hắn ngưỡng mộ, ra sức lấy lòng, nàng càng cảm thấy thoả mãn…
“Vậy chúng ta làm một giao dịch, ngươi nghĩ như thế nào?”
“Giao dịch gì?”
“Nếu…” Bàn chân trắng đặt trên đùi hắn cố ý hướng vào ngực hắn cố ý cọ xát, ý định chọc hắn tâm loạn, mới từ từ mở miệng: “Nếu ngươi có thể mang ta đi tìm được Cổ Vương, ta sẽ để cho ngươi chạm vào ta.”
Con ngươi đen dấy lên một luồng hoả: “Chạm vào nàng, ý nàng là…”
Haizzz… nàng cũng biết, hắn không có dễ dàng bị lừa mà…
“Ý ta là, ngươi có thể ôm ta, làm chuyện mà ngươi muốn làm.”
Bàn chân để trong ngực của hắn không ngừng cọ cọ, ý nói rằng, chỉ cần hắn đáp ứng, hai người có thể làm chuyện tốt hơn là khiêu khích như thế này, mà nàng, còn đang cố tình khiến hắn tâm ngứa gian nan, tốt nhất là không còn đầu óc đâu mà suy nghĩ…
“Chỉ cần ta giúp nàng tìm được Cổ Vương?”
“Đúng vậy.”
Bàn tay hắn ôn nhu đặt lên mắt cá chân của nàng, một ngụm đáp ứng: “Một lời đã định.”
Hắn cúi thấp mặt, hôn lên đầu ngón chân mẫn cảm của nàng, khi hắn làm như vậy, ánh mắt nóng rực vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào nàng, phản phất cứ như đang cử hành nghi thức, nhắn nhủ rằng hắn sẽ đạt thành nguyện vọng của nàng, sau đó, hắn muốn nàng…
Lòng của nàng bỗng đập loạn nhịp, khi hắn hôn bàn chân trần của nàng, khiến cho nàng không tự chủ được như mềm nhũn ra. Trong mắt hắn hiện lên khát vọng mãnh liệt, làm cho thân mình nàng bắt đầu nóng lên…
Này, nhất định là ảo giác! Nhất định là do đống lửa kia đã khiến cho hai gò má của nàng nóng lên, nhất định là như thế.
Nàng lùi chân về: “Vậy… vậy cứ quyết định như thế đi, ta mệt mỏi rồi.”
Sở Tuyền xoay người, kéo áo choàng lên sát vào người, làm bộ muốn ngủ, đợi hắn rời đi sau, khuôn mặt ửng hồng mới bắt đầu lặng lẽ quay lại, mở ra một con mắt vụng trộm ngắm hắn…
Hừ, nếu Cổ Vương dễ tìm như vậy, nàng mới sẽ không cần dụ hoặc hắn…
Sở dĩ nàng cùng hắn ước định, thuần tuý chính là hi vọng lợi dụng tình yêu của hắn đối với mình để tìm được Cổ Vương.
Đương nhiên nàng sẽ không ngốc đến mức để cho hắn tìm được người, rồi sau đó đem bản thân mình “ăn”, chỉ cần sau khi nghe ngóng được tin nơi Cổ Vương ở, nàng sẽ vụng trộm rời hắn chạy đi tìm Cổ Vương, he he.
Nếu là do nàng tìm được Cổ Vương trước, thì giao ước với hắn sẽ không có ý nghĩa, đây chính là lý do vì sao nàng lại dám cả gan đặt giao ước với hắn.
Sau khi vụng trộm định ra kế hoạch tốt, nàng đắc ý cười trộm, tuyệt không hề lo lắng vừa rồi đã đem chính mình đi bán…
Ngáp một cái, buồn ngủ dần dần đánh úp lại, đôi mắt bắt đầu mỏi mệt, nha~~ nàng thật sự cần phải ngủ một giấc…
Phải ngủ thì ngày mai mới có tinh thần mà đi chứ, haizzz…
Ngày hôm sau, bọn họ hai người cùng cưỡi một con ngựa ra đi.
Trên đường, Sở Tuyền luôn cố gắng hỏi thăm nơi Cổ Vương sinh sống, nghe nói Cổ Vương ẩn cư ở vùng núi Vân Nam, đó là một nơi thâm sơn, núi non trùng điệp, Cổ Vương rất ít khi giao thiệp với giang hồ, chân chính gặp qua cũng chỉ có vài người, trong đó thiếu chủ của Miêu thành là một trong số đó.
“Sa Vô Kỵ, ngươi thử đoán xem Cổ Vương có bộ dáng như thế nào? Ở gần hắn có được không? Cá tính của hắn có thể hay không quái lạ kỳ dị?”
“……”
“Một người không có việc gì mà hành tung lại bí ẩn như thế, có phải hắn có chuyện gì đó ái muội mới như vậy hay không?”
“……”
Cả một ngày, phần lớn đều là nàng nói chuyện, mà hắn thì cứ lẳng lặng nghe, ngẫu nhiên trả lời vài câu, nếu không phải vì bên hông có một cánh tay gắt gao ôm lấy nàng, nàng sẽ thực lòng sinh ra ý nghĩ xung quanh đây chỉ có một mình nàng…
Kỳ thật nàng cũng không để ý, sớm đã thành thói quen nam nhân này trầm mặc ít lời, chỉ cần hắn đem chính nàng hầu hạ tốt, thì nàng cứ coi như mình mang theo một người câm điếc xuất môn đi.
Bỗng dưng nam nhân ít lời đột nhiên mở miệng.
“Nàng vì sao muốn tìm Cổ Vương?”
He he, nàng còn tưởng rằng hắn sẽ không hỏi đâu chứ! Nàng vốn lười nói, nhưng nếu hắn đã chủ động mở lời, thì có nói cho hắn nghe cũng không sao.
Nàng cũng không có lập tức trả lời hắn, mà đem thân mình dựa vào người hắn, tìm một tư thế thoải mái, giống như đang suy nghĩ về chuyện ngày xưa, không biết nên bắt đầu nói từ lúc nào, mà hắn lại rất kiên nhẫn chờ đợi nàng…
“Ngươi biết không, trước đây, có một ngày bạn hữu của cha ta đến Miêu thành làm khách, nghe nói đó là một vị tiền bối rất lợi hại trên giang hồ, ta còn nhớ rất rõ, bên cạnh vị gia gia ấy còn có một thiếu niên, hình như là cháu nội của gia gia ấy, tuổi thì xấp xỉ với đại ca.”
Sa Vô Kỵ lẳng lặng nghe, không có trả lời, Sở Tuyền cũng không để ý đến, tiếp tục nói: “Lúc ấy, ta mới có sáu tuổi, nhưng ta lại nhớ rất rõ ràng, lần đầu khi nhìn thấy vị thiếu niên kia, ta liền cảm thấy hắn rất giống với đại ca Sở n, đều mang một vẻ mặt khó chịu đáng ghét như muốn nói “chớ đến gần”, nhưng có điểm bất đồng là đại ca của ta có màu da trắng nõn, tuấn mỹ đến nỗi ngay cả nữ nhân cũng cảm thấy không bằng, lúc ấy đại ca mười ba tuổi, cũng đã là mỹ nam tử thứ nhất của Miêu Cương, mà vị thiếu niên kia lại có màu da ngăm đen, bộ dáng hơi lỗ mãng, nhìn rất giống như đầu lĩnh phỉ bá vương của giang hồ.”
Nàng nhíu mày, tựa hồ như đang nhớ đến chuyện gì không thoải mái.
“Cũng không biết hắn với đại ca có chuyện gì, lần đầu gặp mặt hai người bọn họ liền xem nhau không thuận mắt, chưa đến nửa ngày hai người họ liền đánh nhau một trận tơi bời.”
“……” Hắn trầm mặc không nói.
Sở Tuyền sắc mặt trầm xuống, bắt đầu kể ra đoạn thơ ấu bi thảm của mình…
“Mấy ngày ấy, bọn họ cả ngày đều so xem ai có công phu cao hơn, khiến cho toàn Miêu thành gà chó không yên, nếu bọn họ chỉ so đao kiếm, tên hay thương thì còn đỡ, đằng này, chậc, ngươi có biết bọn họ lấy cái gì làm vũ khí công kích lẫn nhau không?”
“……”
Ngữ khí của nàng chuyển thành nghiến răng nghiến lợi, còn nắm chặt mười đầu ngón tay, oán hận lên án tội trạng của hai người kia.
“Đại ca thì xuất ra độc xà, bọ cạp, dơi đen, kỳ nhông, huyết thạch sung đến công kích hắn, mà hắn thì xuất ra rết, nhện độc, đĩa hút máu, thiềm thừ, lại thêm một đám trùng ghê tởm đáng sợ đối với đại ca phóng cổ độc. Bọn họ mỗi ngày đều đấu ta sống ngươi chết, còn ta mỗi ngày thì phải sống trong nỗi sợ hãi đến thét chói tai.”
“……”
Bàn tay nhỏ nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay còn kêu lên răng rắc, biểu tình của nàng giống như đang muốn bóp chết người nào đó…
“Bọn rắn rết không bị khống chế, bò vào cả gối đầu lẫn chăn bông của ta, nhưng ta vốn từ nhỏ đã thấy nên còn có thể chịu được, nhưng đáng sợ nhất là nơi nơi đều có sâu, sâu bò tán loạn, bò vào quần áo của ta, vào váy, giầy, thậm chí bò cả vào tóc, sâu đông nghịt lúc nha lúc nhúc, khiến ta sợ đến mặt trắng bệt, liên tiếp ngủ mơ thấy ác mộng, mà lúc ấy, ta chỉ mới có sáu tuổi thôi đó nha!”
Hai tay nàng vuốt cổ của mình, sắc mặt tái nhợt chuyển sang xanh mét…
“Kết quả là, có một con cổ trùng, nửa đêm bò vào miện của ta, đi vào trong bụng, hại ta đau đến thét chói tai, lúc người lớn đến, hai mắt ta đã muốn trắng dã, miệng sùi bọt mép, toàn thân run rẩy, cuối cùng cũng là vị gia gia bằng hữu của cha đúng lúc đem cổ trùng thu hồi kịp mới cứu sống được ta, ngươi nghĩ xem, có phải tất cả mọi chuyện là do tên thiếu niên đó làm hại đúng không? Ta vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng không bao giờ quên chuyện này đâu, hừ!”
“……” Tuấn dung từ nãy đến giờ vẫn trầm mặc lúc này lặng lẽ thấm ra một giọt mồ hôi lạnh.
Dung nhan xanh mét của nàng chậm rãi hồi phục lại bình thường, đem đoạn trí nhớ phẫn hận kia bạt đi nơi khác…
“Ta cũng không thể tưởng tượng được, đứa cháu của vị gia gia đó sau khi lớn lên thì kế thừa tổ phụ cổ thuật, trên giang hồ còn có danh hào là Cổ Vương, tên rất tương xứng với tên Tà Vương của đại ca ta, một người Tà Vương, một người Cổ Vương, hừ! Theo ta, cả hai đều là quái nhân âm dương quái khí, hứ!”
“……”
Thân mình nguyên bản đang kích động lại trở về mềm nhẹ, dựa vào phía sau ôm ấp thoải mái thở dài…
“Xà độc của Miêu thành là loại kịch độc, trên đời này, người cùng đại ca của ta võ công tương đương sợ là không có ai, nhưng có duy nhất Cổ Vương lại không hề sợ ngũ độc của Miêu Cương, bởi vì ngày xưa, Cổ tộc cũng là một nhánh của Miêu tộc, về sau mới tách riêng ra, cho nên, nếu được Cổ Vương bảo hộ, ta chắc chắn sẽ không bị đại ca bắt trở về, có núi để dựa vào, ta chẳng còn sợ bị ép gả đến Bắc Thái.”
“… Nàng làm sao mà biết Cổ Vương nhất định sẽ bảo hộ nàng?”
Nói đến chuyện này, đôi mắt đẹp kia lại phụt ra tia nổi giận, căm hận nghiến răng…
“Bởi vì cha ta từng nói qua, trong giáo huấn từ thời xưa của Cổ Vương có quy định rằng, trừ phi đối phương khiêu khích, nếu không thì không được đối với người vô tội xuất Cổ độc, nếu phạm phải, phải bồi thường cho đối phương, cho nên ta mới tìm hắn đòi bồi thường! Hứ, hắn hại ta năm đó thật thảm, cho dù giúp ta làm một trăm chuyện cũng là phải đạo, ta không đòi hắn bồi thường là không thể.” Sở Tuyền nói xong, khoé miệng còn giơ lên, xót xa tươi cười…
Trên gương mặt nghiêm túc, lặng lẽ thấm ra giọt mồ hôi lạnh thứ hai…!
“Cho nên, ngươi phải nhanh chóng giúp ta tìm được hắn, có biết chưa?”
Thì ra… nàng là đi đòi lại công đạo… cái này… phiền toái rồi đây…
Sau khi hiểu được mục đích của nàng, hắn âm thầm cảm thấy xấu hổ…
Nếu giúp nàng tìm được Cổ Vương, nàng sẽ hướng Cổ Vương đòi nợ cũ! Nếu không giúp nàng tìm được Cổ Vương, hắn sẽ không thể chạm vào nàng, không thể hôn lên mỗi tấc da thịt của nàng, lên thân hình mê người của nàng…!
Hắn nhíu mày, lâm vào tiến thoái lưỡng nan…
Bởi vì… hắn chính là Cổ Vương, là Cổ Vương “hàng thật, giá thật”, cũng chính là vị thiếu niên khi mười ba tuổi hại nàng sùi bọt mép, rồi lại ở mười năm sau mà yêu thượng nàng… !
Gia tộc cổ thuật, phương pháp thi cổ, đời đời tương truyền.
Tổ huấn xác thực có quy định, người thừa kế cổ thuật nếu được người nhờ vả làm hộ một chuyện, thì nhất định phải có vật phẩm hoặc điều kiện trao đổi, càng có quy định nói rõ, không thể đối với người vô tội là phóng cổ thuật, quy định này được lập ra là để tránh việc con cháu đời sau loạn dùng cổ thuật mà hại người.
Nếu phạm vào điều này, thì phải bồi thường cho đối phương, nếu bỏ mặc, sẽ bị đổ máu, chết không tử tế.
Nắm đó, hắn vẫn còn là một thiếu niên, cổ thuật vẫn chưa tinh thông mới không cẩn thận mà gây hoạ cho nàng, mặc dù không cố ý, nhưng hiện nay, hắn đã là người thừa kế, xác thực… hắn bị thua thiệt so với nàng…
Chậc… nên là thế nào cho phải đây…
Nộp người thì không được.
Mà không nộp cũng không xong… !
Chuyện này… quả thật khiến người ta hao tâm tổn trí mà…
Hai người một đường hướng về phía nam đi đến, ven đường còn dò hỏi xung quanh.
Tìm Cổ Vương không phải là chuyện mà một ngày, hai ngày là có thể đạt thành nhiệm vụ, có sẵn cơ hội, Sở Tuyền vừa tìm vừa ngoạn phong cảnh.
Gặp được chợ hay chùa chiền náo nhiệt, đương nhiên là muốn đến đi dạo, hi hi ^
Sở Tuyền hào hứng, tò mò nhìn tạp kỹ cổ quái ở đầu đường, hoặc rất là hưởng thức những tiểu quán bán những hộp son có hình hoa rất đẹp của miều nam trong chợ…
Bởi vì nàng rất xinh đẹp nên khó tránh khỏi những con mắt mang tâm tư không tốt của đám nam nhân đưa tới, nhưng Sa Vô Kỵ rất tài cán vì nàng đuổi hết đám ruồi bọ đáng ghét ấy…
Trong lúc dạo chơi, vốn tính khí nghĩa hiệp, cho nên gặp chuyện bất bình, nàng đương nhiên sẽ không bỏ mặc.
Khi bọn họ đi ngang qua một ngõ nhỏ, bỗng nhìn thấy ở trước cửa có rất đông người đứng tụ tập, phía xa xa còn truyền đến tiếng nam nhân khóc…
“Nhiều người quá, không biết phát sinh chuyện gì nhỉ? Sa Vô Kỵ, chúng ta đi nhìn một cái đi.”
Hai người quay đầu ngựa, hướng chỗ đám người tụ tập kia mà đi đến…
Sở Tuyền xuống ngựa, dẫn đầu chạy đến, nhưng rất đông người, nàng không nhìn thấy được bên trong, nên đành hướng người bên ngoài mà hỏi: “Đại thúc, có chuyện gì phát sinh vậy? Vì sao lại có nhiều người như vậy?”
Lão nhân tuổi chừng năm mươi thở dài lắc đầu: “Trần lão cha không cẩn thận thiếu người ta ngân lượng, vừa mới thắt cổ tự sát.”
Nàng vừa nghe, khuôn mặt lộ vẻ quan tâm lo lắng hỏi.
“Tại sao lại có thể như vậy, người đã chết rồi sao?”
“May mắn là con trai của Chu đại thẩm cách vách tới cửa phát hiện, mới đúng lúc ngăn cản bi kịch này.”
Sở Tuyền nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng chuyện không liên quan đến mình, cũng không biết đối phương là ai, nhưng nàng vốn có tâm địa thiện lương, nên không muốn gặp những chuyện buồn phát sinh…
“Hắn thiếu bao nhiêu tiền, thắt cổ cũng đâu giải quyết được gì.”
“Ba mươi hai lượng.”
“Ba mươi hai thôi ư?!”
Nàng mỉm cười, lập tức lấy tiền trong túi, đẩy ra đám đông: “Thực xin lỗi, xin cho ta qua.” Sở Tuyền đi xuyên qua đám người, quả nhiên nhìn thấy một vị lão cha đang khóc nước mắt đầm đìa…
“Lão cha, ngài đừng khổ sở, thiếu người ta ba mươi hai lượng ta cho ngài mượn, đừng nghĩ quẫn nữa nha.”
Lão cha vừa nghe xong, khóc càng thêm thương tâm, khiến cho nàng không biết phải làm sao. Chiếu theo đạo lý thì đáng lẽ ra phải vui mừng mới đúng chứ??? ! Sao lại khóc càng thêm kinh thiên động địa như vậy?
Chu đại thẩm đứng ở một bên nói: “Cô nương có điều không biết, lão cha thiếu người ta đúng là ba mươi hai lượng, nhưng về sau lãi mẹ đẻ lãi con, bây giờ thì đã biến thành ba trăm lượng.”
Nàng trừng lớn mắt: “Ba trăm lượng? Có lầm hay không vậy?”
“Thì cũng bởi vì như vậy, lão cha đã tìm đối phương nói lý lẽ, nhưng nào ngờ đối phương lại đem lão cha đánh, còn bắt luôn cả nữ nhi, bọn chúng nói, nếu ngày mai không trả tiền, sẽ đưa nữ nhi của lão cha bán cho kỹ viện để gán nợ.”
“Trời ơi, con gái của ta…” Lão cha vừa nhớ đến nữ nhi của mình, liền đau khổ đến khóc không thành tiếng…
Sở Tuyền tức giận mắng: “Buồn cười! Nào đâu có loại sự tình này! Đây rõ ràng là âm mưu!”
“Bọn chúng còn uy hiếp, nếu lão cha dám báo quan thì từ nay về sau đừng mong thấy lại con gái.”
Cái gì? Nàng ghét nhất là cái loại chuyện này, nếu nàng không biết thì thôi, còn nếu đã biết thì nhất định nàng phải can thiệp…
Việc này, nàng nhất định phải nhúng tay vào…
“Đừng lo, vị lão cha, việc này hãy giao cho ta, ta nhất định sẽ cứu ra nữ nhi của ông.”
Chu đại thẩm lo lắng nói: “Cô nương, bọn chúc không phải dễ chọc đâu, cô nương đừng hành động theo cảm tình.”
“Ta không sợ, hơn nữa ta hướng các vị cam đoan rằng, không những đem được nữ nhi của lão cha cứu trở về, còn có thể đuổi luôn đám người xấu đó ra khỏi thị trấn này.”
Nàng nói rất tự tin, dù sao nàng cũng không phải là người ở địa phương này, không thèm sợ đắc tội với lũ ác bá, hơn nữa nàng còn có một kẻ giúp đỡ rất lợi hại, hi hi…
Võ công cao để làm gì chứ? Chẳng phải là dùng để gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ sao?
Nhưng mà, lúc nàng hướng Sa Vô Kỵ nói chuyện này, hắn lại trả lời phi thường gọn gàng dứt khoát đến đáng giận.
“Không hứng thú.”
Sở Tuyền nhất thời há hốc mồm, tiện đà tay chống thắt lưng, khởi binh hỏi tội hắn: “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Chuyện này không liên quan đến ta, ta không muốn can thiệp.”
Cái gì chứ? Hắn đang nói tiếng người sao?
“Làm sao ngươi có thể nói như vậy, đây là cứu giúp người nha, nếu chúng ta không giúp, cô gái kia sẽ bị bán vào kỹ viện.”
Gương mặt nghiêm túc kia vẫn thờ ơ…
“Đó là chuyện của bọn họ.”
Nàng nắm chặt nắm tay, nổi giận đánh vào trong ngực hắn: “Ngươi là sao có thể vô tình như vậy? Chuyện này có lien quan đến danh tiết của một cô nương đó nha!”
Bốp bốp bốp!!! Bất luận nàng đánh hắn như thế nào, gương mặt Sa Vô Kỵ vẫn thuỷ chung không hề thay đổi, biểu tình bị đánh đau cũng không hề có, y hệt như nàng đang đánh vào chính bản thân mình chứ không phải hắn, thái độ của hắn giống như đang nói rằng, càng đánh thì nàng chỉ đổ đau tay…
“Ta chỉ phụ trách bảo vệ nàng an toàn, những người khác sống chết như thế nào không liên quan đến ta.”
“Ngươi không đi? Được lắm, nếu ngươi không đi, ta có nhìn thấy cũng không thèm để ý đến ngươi!”
Đôi mày rậm của hắn nhíu lại, rốt cục nàng uy hiếp cũng đã thành công…
Sở Tuyền tay chống thắt lưng, nói từng chữ nghiêm chỉnh cảnh cáo hắn: “Ngươi có tin hay không ta sẽ làm được? Chẳng những không thèm để ý tới ngươi, cũng chẳng thèm cười và nói chuyện, càng không chuẩn cho phép ngươi chạm vào ta!”
“Thôi được rồi, ta đi.”
Hắn thoả hiệp khiến cho cơn tức giận của nàng tiêu tan, đôi môi đẹp nở nụ cười sáng lạn, nhưng ai ngờ hắn còn bồi thêm một câu.
“Nàng lấy điều kiện gì để trao đổi?”
“Sa Vô Kỵ, ngươi… ngươi… ngươi là cường đạo sao?”
“Muốn ta đáp ứng thì phải lấy điều kiện trao đổi.”
“Ngươi có thể cứu ta thì vì sao không thể cứu người khác?”
“Chuyện này không giống.”
“Không giống chỗ nào chứ?”
“Bởi vì ta thích nàng.”
Này… đừng nên nói thẳng quá như vậy chứ, mắc cỡ nha…
Sở Tuyền giật mình, gương mặt đỏ ửng, cơn tức biến mất không ít, biểu tình có chút xấu hổ…
“Nếu vậy… ngươi coi như là vì ta đi cứu vị cô nương kia đi.” Nàng nhỏ giọng đáng yêu làm nũng, nàng cong cong đôi môi nhỏ nhắn, lông mi chớp chớp, mãnh liệt đối hắn liếc mắt đưa tình…
Nhìn tư thái nàng kiều mị động lòng người, nhưng đáp án của hắn vẫn thuỷ chung có một chữ: “Không.”
Sở Tuyền nổi nóng, cơ hồ muốn bay lên bóp chết hắn lúc này để phòng ngừa chính mình không cần phải tức đến hộc máu, chết không nhắm mắt…
“Ngươi là tên không có máu, không có thịt, không có lương tâm.”
Có võ công lợi hại như vậy nhưng lại không thèm giúp đỡ người gặp nạn? Nếu nàng cũng lợi hại như hắn vậy thì tốt rồi.
Nếu đối phương chỉ có năm sáu người thì nàng còn nắm chắc phần thắng, nhưng thực tế đối phương lên đến hơn năm mươi người, chậc, với nhiều như vậy thì nàng cũng biết rõ sức mình không thể đối phó nổi để mà cứu ra nữ nhi của lão cha.
Phải làm sao bây giờ đây?
Sở Tuyền đi qua đi lại trong phòng, vắt hết óc suy nghĩ đối sách, đột nhiên… ý tưởng chợt loé… he he, đúng rồi, làm sao nàng lại không nghĩ tới cách này chứ?
Hắn nói phụ trách bảo vệ nàng, vậy nếu nàng đi cứu người, thì hắn…
Tuy rằng hắn nói không muốn nhúng tay vào việc đó, nhưng vì bảo vệ nàng, hắn làm sao có thể không ra tay…
Nàng thực ngốc, cư nhiên đến bây giờ mới nghĩ ra.
Việc này không thể chậm trễ, phải hành động ngay thôi…
Nàng vội vàng viết một tờ giấy, dặn dò tiểu nhị nhớ rõ phải giao cho Sa Vô Kỵ, xong xuôi nàng chuẩn bị võ trang, cầm cây roi mới xuất môn cứu người…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...