Anh à anh đang làm gì thế?? Cô vui vẻ và ôm anh từ đằng sau.
Anh đang bận làm việc!! Anh lạnh lùng trả lời..Anh thật không thích cô cứ trẻ con như vậy khiến anh cảm thấy rất nhàm chán.
-Hôm nay là sinh nhật của Phương Vy nên em sẽ về trễ một tý anh đừng giận nhé.Cô ngượng ngùng nói.
-Không sao! Chỉ cần em thích là được.Anh quay lại hôn vào má cô một cái.Cô cười ngọt ngào và đi ra khỏi phòng làm việc của anh và nghĩ khi trở về sẽ có quà tặng cho anh chắc chắn anh sẽ thích.Còn trong phòng lúc này thì...
-Thật ra khi cô vào phòng cô không hề nhìn thấy có người phụ nữ khác đằng sau cánh cửa tủ. Anh là một tổng giám đốc dào hoa như vậy sao anh có thể an phận được chứ.
Vợ anh cũng xinh đẹp và dễ thương đấy chứ, lúc này một người phụ nữ bước ra.
Đó là một người có dáng người đầy quyến rũ, đôi chân thon dài trắng lộ ra từ chiếc đầm bó sát người,thân hình chữ S.Chiếc đầm thiếu vải làm bộ ngực trắng nõn làm đàn ông nhìn thèm nhỏ dãi, khuôn mặt trái xoan đôi môi anh đào đỏ mộng mắt phượng nhếch lên, chiếc mũi cao, đường nét khuôn mặt rõ ràng tạo nên một khuôn mặt tuyệt sắc.
Những món trang sức thì vô cùng sắc xảo, tinh tế, chiếc vòng tay chói sáng lấp lánh dưới ánh đèn còn chiếc nhẫn có đính viên kim cương rất to, sợi dây chuyền vô cùng tinh tế ai nhìn vào cũng biết đó là bộ trang sức có giá trị cao bởi những món trang sức đó đều do anh mua cho cô ta cả.
Bình thường thôi!Anh đứng lên và ôm cô ta
-Anh này, kì quá, tí nữa mình ra ngoài đi ăn nhá~.Cô ta quàng tay qua cổ anh nũng nịu..
-Tùy em thôi, anh hôn cô ta rất nồng nhiệt rồi cả hai nằm xuống bàn làm việc những thứ vướng bận đều bị anh hất xuống đất. Còn cô lúc này thì vui vẻ chuẩn bị đi ăn sinh nhật người bạn thân của mình cô nào hay biết đâu. Cô lấy anh do hôn ước của hai nhà đã định sẵn nhưng cô cũng thật yêu anh, anh thì chỉ xem xô như tấm khiên trước giới báo chí mà thôi.
-Alo! Vy hả??? Cô lấy điện thoại bấm số hỏi.
-”Tớ đây“.
-Đón tớ nhé!
-''Ok”
-30'' sau Vy đã ra đến nhà đón cô và cả hai đến thẳng nhà hàng luôn. Hai người cứ thế đi mà nói chuyện rất vui vẻ đúng lúc đó thì
-Vy à~ tớ qua kia mua đồ tí nhé.Cô chỉ qua cửa hiệu bán quà lưu niệm bên kia đường.
-Nhanh nhé!Vy chu môi nói.
-Ừm.Cô cười híp mắt vui vẻ rồi đi qua đó.Qua tới cửa hiệu cô cứ lo nhìn mấy món quà cho tới khi cô thấy quả cầu hình trái tim bằng pha lê chính giứa là 2 người trai gái đang dựa vào nhau, cô định với tay lấy nhưng chưa kịp thì “Rầm” một cái cô bị đụng trúng ngã xuống đất đau điếng ê cả mông.
Ui da!!
Ơ! xin lỗi cô, cô không sao chứ?Một chàng trai lo lắng đỡ cô dậy.
-Tôi không sao, anh đừng lo.Cô nắm tay anh chàng đứng dậy, khách sáo nói.
-Cô tên gì vậy?Anh chàng vui vẻ hỏi cô.
-Tôi tên Lưu Thiên Ngọc.Cô cười đáp lại.
-À, tôi tên Vương Lãng Thần.Lãng Thần đưa cho cô cái danh thiếp.
Chào anh, cô cúi đầu chào anh.
-Cô lấy quả cầu này hả?Tôi lấy giúp cho cô. Lãng Thần thuận tay lấy cho cô quả cầu rồi xoay người đi ra quầy thu ngân tính tiền để lại cô với vẻ mặt ngơ ngác, tay đưa giữa không trung nhìn theo hướng Lãng Thần đi. Năm giây sau cô hồi thần rồi lên tiếng:
Ơ...ơ...anh kia...anh kia...quả cầu...quả cầu đó là của tôi...của tôi mà...
Cô chạy lại chỗ Lãng Thần đang tính tiền ở quầy thu ngân, cô đi đến và kéo ống tay áo của Lãng Thần, Lãng Thần quay lại nhìn thấy cô với gương mặt đang tức giận, lửa bừng bừng.Cô la lên: anh kia, sao anh lại lấy đồ của tôi hả, anh có phải đàn ông không??? Lãng Thần quay sang cô rồi đưa gói đồ lấy từ cô thu ngân đưa cho và bảo:
Cô cầm đi, tôi tính tiền rồi đấy. Cô nghe thấy thế mặt liền dịu lại và nói: anh không cần phải làm vậy đâu đó chỉ là tai nạn thôi mà cũng không phải lỗi của anh đâu Không sao đâu đây coi như là quà xin lỗi vì đã đụng trúng cô. Lãng Thần nhìn cô rồi nói
-Ơ! Như thế sao được ạ??? Cô nhìn anh bằng ánh mắt e khó xử.
-Không sao, vì tôi đụng cô ngã mà coi như là lời xin lỗi cô.Lãng Thần cười.
-Vậy tôi xin phép đi trước nhé.Tạm biệt cô.
Vâng, tạm biệt anh và cảm ơn món quà này của anh.
Xong rồi cô trở lại nhà hàng nơi Vy và các bạn khác đang ngồi dợi minh liền đi đến
Tớ về rồi, xin lỗi vì đã để mọi người chờ lâu.A, Ngọc cậu về rồi hã?? Không sao lại đây ngồi đi.
-Sao mà cậu đi lâu thế?? Vy nhăn nhó hỏi.
-Nhanh mà có lâu đâu, cô cãi bướng. Và thế là hai người cùng với những người bạn khác của mình gọi vài món ăn đơn giản rồi cứ thế nói chuyện. Cô kể với mọi người rằng anh tốt với cô thế nào, yêu cô nhiều thế nào khiến cho họ phải khen ngợi và ganh tị với cô, nói rằng cô có một người chồng rất tốt, rất mẫu mực, họ cứ thế mà nói chuyện cho đến khi trời chập tối mới rời đi khỏi nhà hàng.Sau khi tính tiền xong họ tạm biệt nhau khỏi xong rồi rời đi. Thế mà hai cô nàng lại không chịu về còn rủ nhau đi dạo loang quanh thành phố. Khi đưa cô về nhà Vy còn dặn cô phải cho anh một bất ngờ.Cô cũng vui vẻ ''Ừ'' một tiếng rồi bước vào nhà.
Khi cô vào tới thấy đèn còn sáng biết anh vẫn ở nhà nên cô vội cởi giầy và áo khoác ra rồi nhanh chân đi lên phòng ngủ nhưng lại không thấy anh đâu cả, cô nghĩ chắc là anh đang trong phòng làm việc nên cô đi tới.Đứng bên ngoài phòng thì cô nghe thấy âm thanh của anh đang nói chuyện với một cô gái, còn có tiếng nũng nịu,rên rĩ và tiếng thở dóc của anh.Mặc dù nghe thấy cô không tin. Anh yêu cô mà không thể làm vậy được, cô đứng gõ cửa nhẹ nhưng không thấy anh trả lời,cô dịu dàng lên tiếng và rồi:
Khi vào trong thì cô nhìn thấy cảnh không nên thấy, cô đứng hình trước cảnh tượng đó.Người đàn ông đang cùng người phụ nữ khác hoan lạc cùng nhau, đó cũng là người đàn ông mà cô yêu và cũng là người đàn ông này cũng từng nói yêu cô rất nhiều vậy mà giờ đây lại làm trái tim cô tan nát, nước mắt chảy xuống má cô quả cầu thủy tinh cũng rơi xuống bể tan tành. Cô đau khổ và chạy khỏi căn phòng đó, cô cứ chạy chạy ra nơi đó đến khi có chiếc xe chạy đến và xém đụng trúng cô,cô hoảng sợ rồi ngất xỉu người đàn ông trong xe nhìn thấy cô xỉu lienw bước xuống xe và gọi xe cấp cứu đến.
Đến khi cô được đưa đến bệnh viện thì cô vẫn chưa tỉnh lại, người đàn ông đưa cô đến thấy cô chưa tỉnh liền sốt ruột lo lắng anh đi đến hỏi bác sĩ ông liền nói:
Cô ấy không sao đâu chỉ là do hoảng sợ quá độ thôi.Vâng,cảm ơn ông bác sĩ. Anh đáp trả lại.
Khi cô tỉnh lại thấy mình nằm trong căn phòng lạ lại toàn màu trắng tinh,cô chậm rãi ngồi dậy liền phát hiện ra có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa gần giường.
Người đàn ông đó thấy cô tỉnh dậy thì đi tới hỏi thăm cô.
Cô không sao chứ?? Anh hỏi.
Tôi không sao,cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh. Cô trả lời.
Lúc người đàn ông đó đến gần cô thì cô phát hiện anh ta là người mà cô đã gặp ở cửa hàng bán quà lưu niệm.
Là anh à!sao anh lại ở đây??
Ừm là tôi.Lãng Thần trả lời.
Tôi xin lỗi vì đã làm phiền anh.Cô ngượng ngùng nói.
Không sao,là do lỗi của tôi mà.Lãng Thần trả lời.
Ừm tôi không sao rồi, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây.
Hi,cô không cần khách sáo như vậy.Tôi có thể hỏi cô một chuyện được không?? lãng Thần hỏi.
Anh hỏi đi.Cô đáp lại.
Sao cô lại chạy như vậy lỡ như gặp người khác thì sẽ thế nào?? Cô có chuyện gì buồn à??
Tôi...tôi...Cô ấp úng.
Thôi không sao đâu, nếu là chuyện riêng của cô tôi sẽ không hỏi nữa, cô không cần miễn cưỡng nói đâu.
Cảm ơn anh đã hiểu cho tôi.Cô mệt mỏi đáp.
Ừ, nếu cô đã không sao rồi tôi xin phép đi trước. Cô ở lại một mình không sao chứ??
Không sao đâu, lát tôi sẽ gọi bạn của tôi đến nếu anh bận thì cứ đi đi và xin lỗi đã làm phiền anh.Cô trả lời.
Được,vậy tôi đi trước nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại,tạm biệt.
Tạm biệt. Cô chào anh.
Khi Lãng Thần rời đi cô liền lấy điện thoại ra gọi cho Vy nói cô đang trong bệnh viện.
Vy nghe thấy thế liền kêu tài xế chở mình đến bệnh viện.Đến nơi thì thấy cô ngồi trên giường ôm đầu gói khóc.
Có chuyện gì vậy Ngọc?? Vy đẩy cửa vào lienw đến gần cô hỏi.
Thấy Vy đến,cô liền ôm Vy khóc nức nở.
Tớ đau lắm. Cô vừa nói vừa khóc.
Cái gì?? Cậu đau ở đâu vậy nói tớ nghe.
Tớ đau là đau ở trái tim này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...