“Giang Vũ, mày muốn làm gì?”
Nhìn thấy Giang Vũ đang đi về phía mình, Lăng Vân kinh hoàng lùi lại phía sau.
“Tôi đã nói trước rồi, nếu như anh dám động đến ông cụ thì tôi liền đánh phế anh!”
Giang Vũ liếm môi, sắc lạnh nói: “Nể mặt Tuyết Tình cho nên hòm nay tôi sẽ chỉ đánh phế một chân của anh”.
Nghe thấy Giang Vũ nói lời này, hiện trường liền trở nên náo động!
Không aỉ ngờ Giang Vũ thật sự muốn đánh phế Lăng Vân, bởi vì anh ta là con trai của nhà họ Lăng ở tỉnh lỵ, động vào anh ta cũng giống như động đến nhà họ Lăng, hành động này đúng là điên rồ.
“Mày, mày không được làm bậy, tao chính là người thừa kế của nhà họ Lăng”.
Lăng Vân cũng bị lời nói của Giang Vũ làm cho sợ hãi, anh ta lùi lại, hoảng sợ hét lên: “Nếu như mày dám động vào tao thì bố của tao cùng nhà họ Lăng tuyệt đối sẽ không buôn tha cho mày!”
“Đây chính là sự khác biệt giữa anh và tôi”.
Giang Vũ khinh thường nhìn Lăng Vân: “Anh muốn động vào tôi nhưng lại sợ đắc tội đến cô Kỷ mà không dám hành động thiếu suy nghĩ’.
“Còn một khi tôi muốn động vào anh thì mặc kệ anh có phải là người nhà họ Lăng hay không thì tôi cũng sẽ đánh anh tàn phế!”
Vừa dứt lời, Giang Vũ đã giơ tay tát mạnh vào mặt Lăng Vân, đánh gãy hai chiếc răng hàm của Lăng Vân.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người không khỏi lùi lại một bước, lúc này mới ý thức được Giang Vũ thật sự dám công kích Lăng Vân, hơn nữa còn ra tay bạo lực như vậy, quả nhiên là điên rồi!
“Đồ khốn, mày dám đánh tao, tao sẽ giết mày!
Sau khỉ bị tát một cái, Lăng Vân cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận, hung dữ nhìn chằm chằm Giang Vũ.
“Cái tát đó là tôi thay mặt Vương mập trả lại cho anh!”
Giang Vũ lắc lắc tay, lạnh lùng nói: “Tiếp theo thì tôi sẽ tính sổ đến chuyện anh dám
động đến ông cụ!1′
“Hít!1’
Nghe vậy, Vương Mãn Kim hít một hơi thật sâu, âm thầm kêu khổ trong lòng: “Đại ca! Đánh thì cứ đánh thôi, nói tên tôi ra làm cái gì, nhà họ Vương của tôi không dám trêu vào nhà hắn đâu!1′
Vương Mãn Kim tuy sợ hãi nhưng vẫn cảm thấy rất hả giận khi thấy Giang Vũ đứng ra vì mình.
■’Giang Vũ, bình tĩnh chút đi!1′
Nhận ra Giang Vũ thật sự dám ra tay với mình, lúc này Lăng Vân mới xuống giọng nói: “Tao có thể nhận sai và xỉn lỗi mày, mày đừng có làm bậy!”
“Chỉ cần mày thả tao ra thì tao sẽ lập tức rời khỏi Giang Châu, không bao giờ tranh giành cô Kỷ với mày nữa”.
“Anh còn chưa xứng để tranh giành cô Kỷ với tôi!”
Giang Vũ đắc ý cười, lạnh lùng nói: “Anh đã động đến giới hạn của tôi, tôi sẽ đánh gãy chân của anh, cho dù ông trời có xuống đây thì cũng không ngăn cản được!”
“Tao không tin mày thật sự dám động vào
tao!”
Thấy cầu xỉn tha thứ cũng vô dụng, Lăng Vân trừng lớn mắt, hung tợn hét lên: “Nếu như mày dám động vào tao thì bố của tao và nhà họ Lăng nhất định sẽ dùng dùng toàn lực để khiến cho mày chết không có chỗ chôn, còn những người có liên quan đến mày dều sẽ phải chết, mày…”
Lăng Vân còn chưa kịp nói xong thì Giang Vũ đã đột ngột giẫm lên chân phải của anh ta khiến cho nó bị gãy ngay lập tức..
“Á!,r
Lăng Vân hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngất đi vì đau đớn.
“Cái quái gì mà tỉnh lỵ, nhiều lời nhảm nhí!”
Giang Vũ khinh thường liếc nhìn Lăng Vân, sau đó quay lại lạnh lùng nói: “Bây giờ các người đã biết tôi là người như thế nào, vậy nên các người cứ nhớ kỹ tên tôi, tên tôi là Giang Vũ!”
Vừa nói xong, Giang Vũ liền bước tới chỗ ông cụ Triệu, giúp đỡ ông ấy bước ra ngoài, rời khỏi sảnh tiệc mà không hề ngoảnh đầu lại.
Cho đến khi Giang Vũ rời khỏi sảnh tiệc, hội trường vẫn im lặng như tờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...