Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn

“Không ngờ thế giới thế tục lại có được thiên tài cỡ này”.

Nhìn con dao nội kình trong tay của Kim Tái An, sắc mặt Ngô Khai Sơn đầy vẻ nghiêm trọng lầm bầm: “Rõ ràng là tu vi Tông sư, nhưng lại có thể thực chất hóa nội kình, người này ngày sau ắt sẽ có thể trở thành đại Tông sư”.

Trước kia một đoạn kiếm thần Thanh Phong đã có thể đâm chết Bạch Hổ, tức là ngưng tụ nội kình thành vô số mũi kiếm bén nhọn, sau đó thông qua hình thưc bắn nội kình để băm Bạch hổ thành trăm mảnh.

Đương nhiên, Kim Tái An chẳng thể so sánh được với kiếm thần Thanh Phong, nhưng anh ta lại có thể lĩnh ngộ ra được thực thể hóa nội kình khi còn ở cảnh giới Tông sư sơ kỳ, đã là chuyện vô cùng đáng khen.

Cho dù là anh em nhà họ Ngô đến từ môn phái võ đạo, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể thực thể hóa nội kình, do đó có thể thấy bản lĩnh này khủng bố đến mức nào.

“Cô Hoắc, thiên phú và tiềm năng của Kim Tái An khó mà đo lường được”.

Một bên khác, sắc mặt ông Lữ đầy nghiêm trọng nhìn Kim Tái An, nói bằng giọng kiêng dè: “Nếu như Kim Tái An không chết sớm, vậy ngày sau ắt có thể đạt đến cảnh giới đại Tông sư, mấy chục năm về sau, nhà họ Hoắc chắc chắn không thể địch lại được nhà họ Kim”.

“Đáng chết! Nhà họ Kim vốn dĩ đã rất coi trọng sức mạnh võ đạo, đến nay còn xuất hiện một thiên tài như Kim Tái An”.

Sắc mặt Hoắc Tú Tú vô cùng khó coi siết chặt nắm đấm: “Nếu như Kim Tái An thực sự trở thành đại Tông sư, vậy thì cho dù có ông nội tôi bảo vệ, nhà họ Hoắc sợ là sẽ phải nhường lại vị trí gia tộc đứng đầu”.

“Haiz! Dù gì Hoắc lão ca tuổi tác đã cao, đợi khi Kim Tái An nổi lên, thì có lẽ lúc đó Hoắc lão ca đã...”.

Ông Lữ thở dài bất lực, đưa ra đề nghị: “Cô chủ vẫn nên xem xét đến việc liên hôn với nhà họ Kim đi, cho dù cô không coi trọng Kim Tái An, nhưng sau này anh ta chắc chắn sẽ trở thành đại Tông sư, cô gả cho anh ta cũng không thiệt thòi”.

“Tuyệt đối không!”

Hoắc Tú Tú kiên định lắc đầu, nói bằng giọng lạnh lùng: “Bố mẹ tôi rất có khả năng là do bị nhà họ Kim hại chết, cho dù nhà họ Hoắc có bị tiêu diệt sạch, tôi cũng tuyệt đối không liên hôn với nhà họ Kim”.

“Ha ha! Giang Vũ, bây giờ cậu biết cách biệt giữa chúng ta rồi chứ!”


Trên lôi đài, Kim Tái Ai bật cười ha hả, đắc ý nói: “Nội kình thực thể hóa chính là bản lĩnh của một đại Tông sư mới có thể lĩnh ngộ ra được, mà cậu lại có thể ép tôi phải lấy ra con át chủ bài của mình, cũng coi như cậu có bản lĩnh rồi!”

“Hóa ra còn có thể chơi như vậy à!”

Đối mặt với vẻ ngạo mạn của Kim Tái An, Giang Vũ cảm thấy có hứng thứ, lập tức học theo bộ dạng của Kim Tái An nhấc bàn tay phải lên ngưng tụ chân khí.

“Ngu ngốc! Cậu lại dám mô phỏng lại chiêu thức của tôi, đúng là không biết tự lượng sức”.

Nhìn động tác của Giang Vũ, Kim Tái An đầy khinh bỉ châm chọc: “Tôi lấy cảnh giới Tông sư mới lĩnh ngộ ra được chiêu nội kình thực thể hóa này đã có thể nói là thiên tài trong số các thiên tài, mà cậu bây giờ mới chỉ là một nội kình đại sư, có mệt chết thì cậu cũng không thể...”.

Kim Tái An còn chưa nói hết câu, bàn tay phải của Giang Vũ đã có ánh sáng chói mắt lóe lên, tiếp đến một thanh đao năng lượng dài đến mười mấy mét bỗng nhiên xuất hiện trong tay anh.

Nhìn thấy cảnh này, Kim Tái An đần thộn cả mặt.

Mọi người đứng xem cũng ngây ra như phỗng.

“Mẹ kiếp! Giang Vũ lại cũng thực thể hóa được nội kình”.

Đến ông Lữ vô cùng lão luyện cũng không nhịn được mà buột miệng chửi bậy, hốt hoảng nói: “Hơn nữa thanh đao mà anh ta ngưng tụ ra còn dài đến mười mấy mét, tích lũy nội kình thế này cũng khủng khiếp quá đi!”

Hoắc Tú Tú há hốc miệng, hai mắt trợn to, đã mất đi khả năng ngôn ngữ.

Đến cả anh em nhà họ Ngô cũng bị chiêu này của Giang Vũ làm cho trợn mắt há mồm, khoa trương quá vậy!

“Đây chính là cái được gọi là nội kình thực thể hóa đó à?’


Giang Vũ nhấc thanh đao dài mấy mét, mang ý đùa cợt nhìn về phía Kim Tái An: “Hình như cũng chẳng có gì là khó”.

Kim Tái An nhìn vào con dao nhỏ dài nửa mét trong tay mình, lại nhìn vào thanh đao dài mấy mét trong tay Giang Vũ, bất giác nuốt một ngụm nước bọt, mẹ nó ức hiếp người quá thể!

“Đến đây nào! Quyết thắng bại nào!”

Giang Vũ nhẹ nhàng hạ cánh tay xuống, đầu mũi đao của thanh đao dài mười mấy mét đã sắp chọc cả vào mũi của Kim Tái An.

“Sao có thể như vậy?”

Kim Tái An vội lui về phía sau, khó hiểu nhìn về phía Giang Vũ: “Sao cậu cũng có thể thực thể hóa nội kình?”

“Anh đoán xem!”

Giang Vũ nhếch miệng cười, không hề trả lời trực tiếp.

Đây là do anh học theo dáng vẻ của Kim Tái An, lợi dụng chân khí ngưng tụ thành thanh đao, chẳng hề liên quan gì đến việc thực thể hóa nội kình.

Còn về nói vì sao mà Giang Vũ có thể ngưng tụ được thành công, đó là bởi vì anh đã có thể vận dụng chân khí một cách nhuần nhuyễn từ lâu.

Bất kể là pháp thuật hay là trận pháp, về bản chất đều là một loại chiêu thức thực chất hóa chân khí và phóng ra ngoài, trước mắt chỉ là ngưng tụ chân khí thành thanh đao, đối với Giang Vũ mà nói không hề khó khăn gì.

“Đoán cái ông nội cậu!”

Kim Tái An phẫn nộ chửi một câu, nghiến răng nói: “Cho dù cậu có thể thực thể hóa nội kình thì cũng có gì đáng sợ, dù gì tu vi của cậu cũng không bằng tôi”.


Dứt lời, Kim Tái An liền vung con dao trong tay, vòng qua thanh đao dài mười mấy mét sau đó tăng tốc xông đến.

“Thứ đồ hào nhoáng mà chẳng phù hợp trong chiến đấu”.

Giang Vũ lắc đầu, thu lại thanh đao chân khí, vung nắm đấm đón đầu.

Mặc dù Kim Tái An trong tay có thêm một con dao mà không biết uy lực ra làm sao, nhưng đối diện với thân pháp linh hoạt của Giang Vũ vẫn không thể tạo nên uy hiếp gì với anh.

“Nếu như đây là con át chủ bài cuối cùng của anh, vậy thì tôi cũng không chơi cùng anh thêm nữa!”

Sau khi tránh được liên tiếp hai đòn tấn công của Kim Tái An, Giang Vũ bỗng nhiên nhắm vào trung môn của Kim Tái An, bàn tay trái chặn lại bàn tay phải cầm đao của anh ta, bàn tay phải của Giang Vũ lại nện một đấm vào bụng của Kim Tái An.

“Phụt!”

Kim Tái An kêu lên thảm thiết, con dao nội kình trong tay thoắt cái tan biến, ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Giang Vũ: “Cậu, cậu lại phế bỏ đan điền của tôi!”

Một đấm này của Giang Vũ đã dứt khoát đánh nát đan điền khí hải của Kim Tái An.

Đối với tu sĩ võ đạo mà nói, đan điền bị phá thì tu vi cả người cũng sẽ biến mất sạch, ngày sau cũng không thể tu luyện được nữa.

“Tôi sẽ không nương tay với bất cứ kẻ địch nào nữa”.

Giang Vũ từ từ thu lại nắm đấm, lùi về sau hai bước, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Kim Tái An: “Nếu như anh nói anh là thiên tài trong những thiên tài, lại một lòng muốn giết chết tôi, vậy thì tôi cứ dứt khoát phế bỏ anh luôn, để ngày sau anh không thể tiếp tục gây phiền toái cho tôi nữa”.

“Cậu, cậu thật quá ác độc!”

Kim Tái An sắc mặt trắng bệch ôm phần bụng dưới, có nằm mơ cũng không ngờ được tỷ thí võ nghệ nhiều lần như thế, đây là lần đầu tiên thua, mà lại phải trả một cái giá quá đắt như vậy.

“Anh muốn lấy mạng của tôi, mà tôi chỉ là phế đi tu vi của anh, nhưng không giết anh đã là nương tay lắm rồi”.


Giang Vũ chắp tay sau lưng, mặt không có biểu cảm gì nói: “Nếu không phải vì gốc dược liệu trăm năm tuổi và anh còn phải quỳ xuống dập đầu với tôi, thì anh đã là một người chết rồi”.

“Khốn kiếp, có giỏi thì cậu giết tôi đi!”, Kim Tái An sắc mặt xám như tro tàn rống lên.

Tu vi bị phế bỏ, đối với bất kỳ một võ đạo Tông sư nào mà nói đều như sống không bằng chết.

Càng huống hồ anh ta lại là một thiên tài võ đạo, ngày sau chắc chắn có thể trở thành đại Tông sư, bây giờ lại biến thành một kẻ tàn phế, sống không bằng chết mà!

“Anh chết rồi, tôi tìm ai đòi gốc dược liệu trăm năm tuổi kia chứ!”

Giang Vũ cười gian, nói bằng giọng trêu cợt: “Chẳng qua trước đó, tôi phải để anh quỳ xuống dập đầu với tôi ba cái, đây chính là tiền cược thêm mà anh tự mình thêm vào”.

“Đừng mơ! Tôi chính là cậu chủ của nhà họ Kim, há có thể quỳ xuống dập đầu với loại tép riu như cậu”.

Kim Tái An đã bị phế bỏ tu vi, dùng ánh mắt oán hận cùng ác độc nhìn Giang Vũ nói: “Có giỏi thì cậu cứ giết tôi đi, nhà họ Kim chắc chắn sẽ không tha cho cậu đâu!”

“Cho dù tôi không giết anh, nhà họ Kim cũng sẽ chẳng buông tha cho tôi, tôi chẳng quan tâm!”

Giang Vũ nhún vai tỏ vẻ chẳng quan tâm, giọng điệu đầy thâm ý nói: “Tôi và anh là thi đấu có đặt cược, tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng, chẳng lẽ anh muốn chơi bẩn?”

“Hừ! Ai dám làm chứng cho cậu ta!”

Kim Tái An dùng ánh mắt oán độc quét mắt nhìn một đám khán giả đứng quanh bờ hồ.

Trong một thoáng tất cả lặng phắt như tờ, không có người nào dám đáp lời.

Cho dù là Hoắc Tú Tú giờ phút này cũng không muốn chọc vào một Kim Tái An đang gần như phát điên.

“Nhìn thấy chưa?”

Kim Tái An ngạo mạn nhìn Giang Vũ: “Không có ai có thể chứng minh được giữa chúng ta có cá cược gì, muốn tôi phải quỳ xuống dập đầu với cậu, kiếp sau cũng không có đâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui