"Âm!"
Khi nắm đấm của Bạch Hổ va chạm với đầu ngón tay của người đàn ông tóc bạc, một luồng âm thanh vù vù quỷ dị được tạo ra, nắm đấm của Bạch Hổ không thể tiến về phía trước được nữa.
Người đàn ông tóc bạc thực sự đã chặn cú đấm toàn lực của Bạch Hổ chỉ bằng một ngón tay.
"Điều này là không thể!"
Nhìn thấy đối phương dùng một ngón tay chặn nắm đấm của mình, mặt Bạch Hổ đỏ bừng, không thể tin được hét lên.
"Bây giờ cậu đi chết được rồi!"
Người đàn ông tóc bạc vô cảm nhìn Bạch Hổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
"Răng rắc!"
Cương khí hộ thể trên người Bạch Hổ lập tức sụp đổ, sau đó trên nắm đấm của anh ta bị ngón tay của đối phương khoét ra một lỗ máu.
Bạch Hổ còn chưa kịp phản ứng, thì trên ngón tay của người đàn ông tóc bạc đã bắn ra vô số lưỡi dao năng lượng sắc bén, chém nát nắm đấm của Bạch Hổ thành từng mảnh, còn chém dọc theo cánh tay chém vào người anh ta.
"Ấ"
Nhìn thấy nắm đấm, cánh tay và vai của mình bị chém nát thành từng mảnh như thể vừa bị nhấn vào máy. xay thịt, Bạch Hổ liền kêu gào thảm thiết.
"Bạch Hổ, cẩn thận! Xin hãy thủ hạ lưu tình!"
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Kỷ Thường Viễn thay đổi lớn, triệu hồi ra cương khí hộ thể xông lên, muốn cứu Bạch Hổ.
Ngay sau đó, Kỷ Thường Viễn đụng phải một bức tường năng lượng vô hình, cương khí hộ thể trong nháy mắt sụp đổ, thân thể cũng bị đánh bay.
Trong chớp mắt, cơ thể Bạch Hổ bị vô số lưỡi kiếm khí quỷ dị cắt thành từng mảnh, thậm chí không còn sót lại một mảnh xương nào nguyên vẹn.
Bạch Hổ, một đại tông sư, đã chết.
Anh em nhà họ Ngô nằm trên tường dùng sức bịt miệng nhau lại, rất sợ gây ra tiếng động thì sẽ bị người bên trong phát hiện.
Bọn họ bị dọa đến lạnh run, suýt nữa thì không khống chế được cơ thể.
Tuy bọn họ không biết người đàn ông tóc bạc này là ai, nhưng ông ta có thể giết chết một đại tông sư chỉ bằng một ngón tay, thực lực này đã cường đại đến mức. vượt qua sự hiểu biết của bọn họ.
"Tên khốn, rốt cuộc ông là ai?"
Nhìn thấy Bạch Hổ chết thảm, Kỷ Thường Viễn ổn định thân thể, sắc mặt tái mét nhìn chằm chằm người đàn ông tóc bạc: "Ông dám can thiệp vào chuyện của nhà họ Kỷ, lại giết người của nhà họ Kỷ một cách tàn nhãn như vậy, thực sự nghĩ nhà họ Kỷ dễ ức hiếp hay sao?"
"Ức hiếp?"
Người đàn ông tóc bạc lạnh lùng nhìn Kỷ Thường Viễn: “Hai đại tông sư các người lại nhất quyết muốn giết một tên nhóc cảnh giới nội kình đại sư, chẳng lẽ không phải các người đang ức hiếp người khác sao?”
"Giang Vũ chẳng qua chỉ là một dân đen, sao có thể đánh đồng với nhà họ Kỷ..."
“Mạng sống của Giang Vũ trong mắt anh không có giá trị gì, mà mạng sống của nhà họ Kỷ các người trong mắt tôi cũng chẳng khác gì mạng sống của con kiến”.
Người đàn ông tóc bạc dùng giọng điệu bình thản cắt ngang lời Kỷ Thường Viễn, nheo mắt nói: “Chỉ cần tôi muốn, tôi còn có thể giết anh ngay bây giờ!”
Kỷ Thường Viễn nghe xong liên tỉnh táo lại, xét thấy đối phương có thể dễ dàng khống chế Giang Vũ, tùy tiện giết chết Bạch Hổ như vậy thì chắc chắn ông ta không phải là đối thủ.
Bất quá Kỷ Thường Viễn vẫn hoàn toàn tin tưởng vào. nhà họ Kỷ, ông ấy liền nghiến răng nghiến lợi n gia chủ nhà họ Kỷ, tôi không tin ông dám giết tôi.
"Vậy sao?"
Khóe miệng người đàn ông tóc bạc hơi nhếch lên, †ay trái nắm thành kiếm chỉ, từ trên không bổ về phía Kỷ Thường Viễn.
Không ngờ đối phương nói động thủ liền động thủ, sắc mặt Kỷ Thường Viễn khẽ biến nhưng không thể tránh né, theo bản năng nhắm mắt lại chờ chết.
Mấy giây sau, Kỷ Thường Viễn mở mắt ra nhưng lại không có cảm giác khó chịu chỗ nào, ông ấy thở phào nhẹ nhõm, cười lạnh nói: "Ông thật sự không dám giết... á..
Mới nói được một nửa thì Kỷ Thường Viễn đã cảm thấy bả vai phải đau nhói, cúi đầu nhìn thì thấy cánh tay phải của mình đã bị chém đứt ngang vai, rơi xuống đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...