Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn

“Anh không ngậm bồ hòn thì có thể làm gì được tôi?”

Giang Vũ chẳng hề để ý bĩu môi, cảnh cáo nói: “Bây giờ tâm trạng của tôi không tốt, tốt nhất các người không nên chọc đến tôi, nếu không đừng trách tôi không. khách sáo”.

“Giang Vũ, mày quá kiêu ngạo!”

Vương Hạo nhìn Giang Vũ một cách lạnh lùng: “Hôm nay Kỷ Tuyết Tình đã rời khỏi đây, không ai lại làm chỗ dựa cho mày nữa, nếu mày thức thời thì hãy nhanh chóng dập đầu nhận sai với chúng tao, nếu không hôm nay sẽ là ngày chết của mày”.

“Bại tướng dưới tay tôi không có tư cách lên tiếng trước mặt tôi”.

Giang Vũ khinh thường nhìn Vương Hạo: “Lúc tôi thu thập anh, cô Kỷ cũng không giúp đỡ gì, vậy cho dù cô Kỷ đi rồi, tôi cũng có thể hành được anh”.

“Tao thừa nhận tao đánh không lại mày, nhưng mày đừng quên, tao là đệ tử chính thức của Tuyên Đức môï”.

Vương Hạo nheo mắt lại, cười lạnh nói: “Chút thực. lực này của mày ở trong mắt sư môn của tao, không đáng nhắc tới”.


“Nếu không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn làm theo những gì mà tao nói đi, nếu không, cường giả sư môn của tao ra tay, mày có mười cái mạng thì cũng không đủ!”

“Tôi sợ quá đi mất!”

Giang Vũ khoa trương cười rộ lên: “Cho dù trong sư môn của anh có cường giả có thể giết được tôi, nhưng anh có từng nghe nói qua câu nước xa không không cứu được lửa gần không?”

“Dám hống hách ở trước mặt tôi, tôi đây có giết chết anh trước khi cường giả của sư môn anh đến đây, nếu không tin thì anh cứ thử đi?”

“Mày...”

Sắc mặt của Vương Hạo khẽ biến, đúng là không dám tiếp tục kiêu ngạo nữa.

Long Hiểu Hà cũng biết Vương Hạo không phải đối thủ của Giang Vũ, sắc mặt đỏ bừng nắm chặt nắm đấm, không dám tiếp tục khiêu khích nữa.

“Đồ ngu”

Giang Vũ khinh bỉ mắng một tiếng, dân Hoàng Long tiếp tục đi mua ngọc.

Giang Vũ không quan tâm đến sự uy hiếp của Vương Hạo, chờ khi cường giả của Tuyên Đức Môn chạy đến được Giang Châu, anh cũng đã sớm hoàn thành lắp đặt vũ trang cho Thiên Cung Vân Đỉnh rồi.

Nếu đối phương thật dám tới cửa trả thù, vậy cũng chỉ có một con đường chết.

“Anh Hạo, tên khốn này quá kiêu ngạo, chúng ta không thể dễ dàng buông tha hắn ta được!”

Nhìn theo bóng lưng của Giang Vũ, Long Hiểu Hà nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ chúng ta mời hai vị sư huynh đến đây để giết chết tên khốn kiếp này, báo thù rửa hận cho cha em”.

“Chắc Giang Vũ nằm mơ cũng không ngờ được rằng, cường giả ở trong sư môn của chúng ta đã sớm đến Giang Châu, chẳng qua là kiêng ky sự có mặt của Kỷ Tuyết Tình nên mới không đến tìm hắn ta tính sổ”.


Vương Hạo cười quái dị, lạnh lùng nói: “Hôm nay Kỷ Tuyết Tình đã rời đi, chúng ta có thể không cần kiêng dè gì mà thu thập tên khốn này”.

“Hai vị sư huynh là cường giả Tông Sư hàng thật giá thật, bóp chết tên Giang Vũ đơn giản giống như bóp chết một con kiến mà thôi”.

Lời nói vừa dứt, Vương Hạo lấy di động ra gọi điện thoại.

“Tiểu Hạo!”

Sau khi điện thoại được bắt máy, một giọng nói tục tăng vang lên: “Mấy đứa vào đời làm nên ăn ra, đừng quên đêm nay cho đổi một nhóm gái cho các anh”.

“Sư huynh yên tâm, chuyện liên quan đến gái, em chắc chắn sẽ sắp xếp thỏa đáng”.

Vương Hạo lấy lòng nói: “Nhưng mà bây giờ sư đệ này muốn làm phiền sư huynh giúp em đối phó với một kẻ thù, chính là người lúc trước em đã nói qua với anh, cái tên đã đả thương em và nhạc phụ của em”.

“Hắn ta ở đâu?” Giọng điệu của đại sư huynh lạnh xuống, sát khí

đằng đăng nói: “Dám động đến đệ tử Tuyên Đức Môn, vậy thì chắc chắn phải trả một cái giá bằng máu!”

“Tên tiểu tử kia đang ở con phố chuyên bán ngọc để mua đồ”.


Nghe thấy như thế, Vương Hạo nhất thời mừng rỡ: “Em và Hiểu Hà đang nhìn theo chân hắn ta, anh mau tới đây đit"

“Coi chừng hắn ta cho anh, tuyệt đối đừng để chạy mất”.

Đại sư huynh cũng không nói thêm gì nữa, lạnh lùng nói: “Bây giờ các anh sẽ đi qua đó giết hắn ta”.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Vương Hạo đắc ý nhìn về phía Long Hiểu Hà: “Xong rồi! hai vị sư huynh sẽ đến đây ngay lập tức”.

“Vậy thì tốt quá rồi!”

Long Hiểu Hà nghe thấy vậy thì mừng rỡ: “Chờ hai vị sư huynh sau khi đến đây, làm phiền bọn họ phế tên Giang Vũ, sau đó em muốn tự mình ra tay tra tấn tên khốn kia đến chết”.

“Hai vị sư huynh đều là cường giả Tông Sư, phóng thích uy áp là có thể khiến cho Giang Vũ không thể nhúc nhích được rồi”.

Vương Hạo oán độc nhìn theo bóng lưng của Giang Vũ: “Đến lúc đó, chúng ta cứ thoải mái mà đánh mà chém tên khốn kia, để cho hắn ta biết cái gì gọi là sống không bằng chết”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận