Bày giờ Giang Vù đá chù động gửi đan dược có thế chứa khỏi chán cho Lăng Vân, nhà họ Lăng thực sự không còn lý do gì đế oán giận Giang Vù nửa.
Giang Vù tự tin trấn an: “Chi cần cậu Lăng uống viên đan dược này thì chán cùa anh ta sẽ khỏi hần trong thời gian ngắn”.
“Cam ơn, tòi thật sự rất càm kích cậu”.
Lăng Phi Dương vừa nói lời cám ơn vừa cấn thận cất đan dược đi.
‘Đúng rồi! L’ân này nhà họ Lăng đă chịu tốn thất không nhó, không biết sếp Lăng có đồng ý họp tác với tòi không?”
Giang Vù mim cười nhìn Lăng Phi Dương nói: “Với hiệu quá cúa nhung đan dược trong tay tôi, cộng thêm sức ánh hưóng cúa nhà họ Lăng trên thị trưởng dược phấm mấy chục nầm nay, một khi chúng ta họp tác thì không lâu nữa tôi tin răng có thế bù lại được khoản tốn thất kia”.
‘ Nếu như vậy thì tòi mới câm thấy yên lòng được một chút”.
“Cậu Giang đúng là ngưòi rộng rằi tốt bụng!”
Nghe vậy, Làng Phi Dương cám động đến mức suýt bật khóc.
Ngay từ đâu Làng Phi Dương đâ có dự định hợp tác với Giang Vũ, nhưng vì sự việc trước đó đà xáy ra, nên cho dù họ có hòa giái thì ông ta cũng không biết phái băt đâu câu chuyện như thế nào.
Giang Vũ bây giờ lại đề nghị họp tác, đúng là thánh nhân!
Nếu biết Giang Vũ tốt tính như vậy thì lúc trước Lãng Phi Dương đã tuyệt đôi không trớ thành ké thù cúa anh.
Có khi vì đế có được mối quan hệ tốt đẹp với Giang Vu mà ông ta còn cỏ thế tự mình đánh gầy chân Làng Vân.
“Tốt lầm, mọi người đều vui vé!”
Ông Đống lại lên tiếng, cầm ly rượu lên: ‘Tôi xin phép cậy già lên mặt, kính rượu hai người. Chúc hai người sau này họp tác vui vé, đòi bên cùng có lợi”.
“Cậu Giang, cậu cứ tự nhiên, tòi xin phép uống trước”.
Lăng Phi Dương hưng phấn đứng dậy, uống một hoi hết ly rượu trước khi Giang Vù kịp cầm ly lẻn, không biết là do phân khích hay do tác dụng cúa rượu mà mặt ông ta đó bừng tròng vò cùng hưng phấn.
“Cám ơn ông Đống đâ ra mặt giúp chúng tỏi giàng hòa, chúc chúng ta sau này hợp tác vui vẻ “.
Giang Vũ mim cười câm ly rượu lẻn, nhưng khi anh vừa đưa ly rượu lẻn miệng thì điện thoại di động trong túi đột nhiên reo lẻn.
“Xin lỗi!’
Giang Vù xin lối rồi lây điện thoại ra, thấy là Tiếu Viện gọi, vội vàng đặt ly xuống: “Tiếu Viện, sao vậy?”
“Giang Vù, tên khốn kiếp, có chủ của tỏi bị băt cóc đều là vì anh”.
Tiểu Viện gầm lên, giọng nói đầy nức nở nói: ‘Nếu cò chú cúa tòi có chuyện gì thì anh nhất định phái chôn chung!”
“Tuyết Tinh bị bãt cóc sao?”
Giang Vú nghe vậy thì săc mặt thay đổi mạnh mế, trong cơ thế lập tức bộc phát ra mòt luồng sát khí đáng sợ: ‘Tôi sẽ lập tức trở về!”
“Giang Vù, chuyện gì xày ra vậy?*
Nhìn thấy Giang Vù khiêm tốn và lịch sự trước đó đột nhiên trở nên hung dư, ông Đống và Lầng Phi Dương lo lãng hỏi.
“Tuyết Tinh bị bât cóc”.
Giang Vũ lạnh lùng liếc nhìn ông Đống và Lăng Phi Dương, sau khi câm thấy hai người này không cỏ lý do gi đế bât cóc Kỷ Tuyết Tinh thi anh mới nghiến ràng nghiến lợi nói: “Cho dù là ai ra tay thì tòi cũng sẻ không tha cho kẻ đó”.
Vừa dứt lời, Giang Vũ đằ lao ra khói cứa.
“Phân rỏi, phán rồi, lại có người dám động đến Tuyết Tinh, đúng là chán sống!”
Nghe tin Ký Tuyết Tinh bị bắt cóc, òng Đống đập bàn, lập tức lấy điện thoại di động ra liên lạc với người phụ trách cục chiến tranh Giang Đòng và lânh đạo các đáng phái lớn ớ thành phố Giang Châu.
Nếu Kỷ Tuyết Tinh xáy ra chuyện gì ớ Giang Châu thì toàn bộ Giang Châu sẻ không thế chịu nối lứa giận cúa nhà họ Ký.
Đặc biệt là lẳo vương gia kia, với sự yêu thương dành cho Ký Tuyết Tinh, có thế ông ta sẻ san bàng cá thành phô’ Giang Châu.
“Lại có người dám động đến con gái nhà họ Kỷ, bị điên rồi hay sao?”
Thân là người đứng đầu nhà họ Làng, một gia tộc giàu có ó tính lỵ, Lăng Phi Dương cũng có chút hoang mang, chuyện này đúng là quá lớn rồi!
Giang Vù chạy nhanh nhất có thế đế về thiên cung Vân Đính, thấy Tiếu Viện nước mât lưng tròng, đi đi lại lại trong phòng khách, đồng thời gọi điện báo cáo sự việc với nhà họ Ký.
■’Đều là tại đô khốn nạn nhà anh. Nếu như cò chù cùa tòi có chuyện gì thì tòi nhất định sè giết anh rồi tự sát”.
Nhìn thây Giang Vu quay lại, Tiếu Viện lặp tức đièn cuồng gầm lèn.
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?“
Giang Vù có thế hiếu được tâm trạng cúa Tiếu Viện, lo láng hói: “Tại sao Tuyết Tinh lại bị bát cóc? Là kẻ nào có lá gan lớn dám bát cóc cò ấy?”
“Anh còn dám hói sao!”
Tiếu Viện lau nước mát, tức giận hét lẻn: “Cô chú bị bát cóc đẽu là do anh, anh đúng là tai tinh hại người!”
“Chuyện này thì có liên quan gì tới tôi?”
Giang Vú khó hiểu nhìn Tiểu Viện: ‘Rốt cuộc là đa có chuyên qì xày ra?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...