Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn

Nhưng hiện tại anh ta không có cách gì đối phó với Giang Vũ, cho nên chí có thế trút nối hận cùng sự nhục nhã lên người phụ nữ.

“Cậu Lảng, sao cậu kích động vậy!”

Trong lúc Lăng Vân đang kích động trút giận, một giọng nói giếu cợt bống truyền đến: “Bị người ta đánh phê’ một chân, lại không nghĩ cách báo thù mà lại ở đây trút giận lên phụ nữ, đúng là đàn ông đích

thực!”

“Đứa nào đó?”

Sâc mật cúa Lăng Vân thay đối, nhanh chỏng đứng dậy khói người phụ nữ.

“Cậu Láng, đã lâu không gặp!”

Một bóng người quái dị xuất hiện trên ghê sofa, giẻu cợt nhìn Lãng Vân.

“Lưu Thư Nhất!”


Làng Vân cau mày, trừng mát nhìn người ngồi trên ghê’ sofa, tức giận nói: “Mày cho rang mình là ai mà dám xông vào phòng của tao, muốn chết, người đâu…”

Người vừa đến là Lưu Thư Nhất, cậu chú nhà họ Lưu đà mất tích lâu nay!

Trước đây Lưu Thư Nhất đứng trước mặt Làng Vân cũng chẳng khác nào một con chó, vậy mà bây giờ đối phương không chỉ tự tiện xông vào phòng cũa anh ta mà còn dám chê nhạo anh ta, đúng là tự mình tim chết!

“Cậu Lăng không cần la hét nữa. Tòi đã cỏ thế xuất hiện ớ đây thì đương nhiên đà giái quyết hết vệ sĩ cúa anh rồi*.

Đối mặt vói Lăng Vân đang tức giận, Lưu Thư Nhất thay đổi thái độ nịnh nọt trước đây, bình tĩnh nói: “Tôi nghĩ mình là ai cùng không quan trọng, quan trọng là tòi có cách giúp anh trá thù”.

“Dựa vào hạng người như mảy sao?”

Làng Vân khinh thường nhìn Lưu Thư Nhất: “Mày chỉ là một đứa rác rười bị Giang Vu giẵm đạp đến mức bị đuối ra khỏi nhà họ Lưu, dựa vào cái gì giúp tao báo thù đây?”

“Dựa vào chuyện tòi có biện pháp đối phó với Giang Vũ!”

Lưu Thư Nhất bắt chéo chán, thân nhiẽn cười nói.

Lăng Vân khẽ cau mày, sau đó nhận thấy khí chất của Lưu Thư Nhất lúc này đá hoàn toàn khác so với trước đây.

Ngoài ra, mặc dù anh ta đã quát tháo hồi lâu nhưng vân không có vệ sĩ nào xuất hiện, Lằng Vàn lúc này mới nghi hoặc: “Chẳng lẻ tên vô dụng này còn có con bài khác?’

Lăng Vân nheo mát, hoài nghi nhìn Lưu Thư Nhất: ‘ Trước hết mày nói thử xem mày định đối phó với Giang Vũ như thế nào?”

“Kỳ thực muốn đối phó vói Giang Vù rất dé dàng, chỉ cần không có Kỷ Tuyết Tinh thì Giang Vù chí là một tên rác rưởi”.

Lưu Thư Nhất nghiêm túc trả lời: “Cho nên. muốn đối phó với Giang Vũ thì trước tiên phái giải quyết Kỷ Tuyết Tình”.

‘Tao còn tưởng mày có biện pháp gì đặc săc, không ngờ lại là suy nghi ngu xuấn như vậy”.


Làng Vân khinh thường nhìn Lưu Thư Nhất, nói: “Mảy cũng biết nhà họ Ký có thế lực như thế não. Dám đối phó với Kỷ Tuyết Tinh thì chầng khác nào muổn trở thành ké thù cúa nhà họ Kỷ, tụ tìm đường chết”.

“Cậu Lăng, tòi không có nói muôn đối phó Kỷ Tuyết Tinh, tòi cùng không có lá gan đó”.

Luu Thư Nhất lắc đầu giài thích: “Chỉ cần chúng ta tìm được biện pháp khiến Kỷ Tuyết Tinh rời khỏi Giang Châu thì cô ta sẽ không thế trở thành chồ dựa cúa Giang Vũ nữa. Như vậy chúng ta muốn xử lý

Giang Vu thế nào mà chẳng được”.

“Đúng là ý hay!”

Lăng Vân sứng sốt một chút, sau đó gật đau: “Chí cần không có Ký Tuyết Tinh chống lưng thì một mình Giang Vù sẻ không tạo nổi sóng gió gì. Nhưng làm sao chúng ta có thể khiến Kỷ Tuyết Tình rời khỏi Giang Cháu?”

“Bát cóc Kỷ Tuyết Tinh”.

Ánh mầt LƯU Thư Nhất lóe lên, nhâc nhở: “Nhưng chúng ta se không hại Kỷ Tuyết Tinh, chúng ta chì băt cóc cò ta đế nhà họ Kỷ cám thây Kỷ Tuyết Tinh nếu ở lại Giang Châu sẽ gặp nguy hiếm, như vậy bọn họ tất nhiên sẽ đưa có ta trở v‘ê Kim Lãng”.

“Không còn Ký Tuyết Tinh chống đờ thì Giang Vũ liền trở thành kè mà anh có thế tùy tiện chà đạp!”

Nghe vậy, đòi mắt của Láng Vàn sáng lên, không thế không nói rang biện pháp cúa Lưu Thư Nhất vẫn ấn chứa rùi ro, nhưng cùng thực sự khà thi.

‘ Nếu nhu mày đã có cách thì sao còn chạy đến đây tìm tao?”


Làng Vân không phái là ké ngốc, liền cánh giác hỏi Lưu Thư Nhất.

“Bởi vì với thân phận và địa vị cúa tói thì không có cách nào đế có thế tiếp cặn Kỷ Tuyết Tinh’.

Lưu Thư Nhất bất lực lắc đầu, giải thích: “Nhưng cậu Làng thì khác. Anh không chí là người quen cũ cúa Ký Tuyết Tinh mà còn là người gây ra cuộc chiến giưa nhà họ Làng và Giang Vu”.

“Chi cần anh ra mặt thì nhất định cỏ thế dụ được Ký Tuyết Tình ra ngoài”.

“Mày muốn lọi dụng tao như một quân cờ sao!”

Nghe vậy, Lầng Vân tức giận nói: “Cho dù mục đích bãt cóc không phái là đế làm hại Ký Tuyết Tinh, nhung một khi người ta biết tao băt cóc Kỷ Tuyết Tinh thì nhà họ Kỷ gia cùng sẽ không bao giờ buông tha cho tao và nhà họ Lâng!”

“Cậu Làng lo thừa rồi!’

LƯU Thư Nhất nhìn Làng Vân thật sâu, không ngờ ràng tên còng tú’ này vân chưa đến nối ngu ngốc, chỉ có điều anh ta cùng đà chuấn bị sắn sàng cho tình huống này, liền giãi thích: “Anh chí cần nghĩ cách dụ Ký Tuyết Tinh ra ngoài, tôi sẽ chịu trách nhiệm sâp xếp người bât cóc Kỷ Tuyết Tinh, tỏi cam đoan anh sẻ không liên lụy gì cà”.

“Cho dù sau này sự việc bị phanh phui thì tòi cùng se chịu mọi trách nhiệm, không lièn quan gì đến anh”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui