Giang Vũ kiên định lác đ‘âu: “Anh muốn làm một người đản ỏng có thể che mưa che náng cho em. chứ không phài là một tèn thư sinh vĩnh viẻn sống trong sự bão vệ cũa em”.
Lúc này. suy nghĩ của Giang Vu vẫn khòng hề thay đổi, đó chính là muốn để cho người phụ nữ mã mình yêu thưong được hạnh phúc, thì buộc phải có thực lực tuyệt đối, nếu không tất cá đều chí là lảu đài trên cát.
Nghe thấy lời này, Kỷ Tuyết Tinh không khống chế được nhào thẳng vào lòng Giang Vũ, dùng sức ỏm chặt lấy anh: “Em tin anh, em tin anh nhất định có thể trở thành người che mưa che náng cho em”.
■’Đừng như vậy, trẻn người anh bấn lắm!”
Giang Vũ bất lực gio hai bàn tay đây máu lên, chí sọ làm bấn quần áo cúa Ký Tuyết Tinh.
“Em không quan tàm!”
Kỷ Tuyết Tinh lại càng dùng sức òm lấy anh, gương mặt nhỏ nhãn vùi vào trong lồng ngực cùa Giang Vù, dùng sức dụi vào.
“Người khác còn đang đợi anh chữa trị nữa kìa, chúng ta về nhà rồi lại như vậy được khỏng?”
Nhìn thấy Tê Thiên Minh và nhóm người A Báo van còn đang nãm thẳng cấng trên đất ăn cơm chó, Giang Vù cảm thấy hoi ngại ngùng nhác nhỏ.
“Anh đừng mo!”
Kỷ Tuyết Tinh lúc này mới nghĩ đến nhưng người khác vẩn còn ờ đây, bỏng cám thấy vô cùng xấu hố, vội vàng tách khói người Giang Vũ.
Ngay sau đó, Giang Vũ lại tiếp tục chửa thương cho những người khác, mà Kỷ Tuyết Tinh thì lại xấu
hố trốn bèn trong xe, nhớ lại mình lúc nảy không kiêm được cám xúc mà chú động ỏm ấp, đúng là xâu hố’.
“Cò chù! Bây giờ chúng ta còn váy đánh nhà họ Làng nữa không”.
Đợi đến khi cảm xúc của ký Tuyết Tình bình ổn lại, Tiếu Viện lên tiếng hỏi dò.
“Trực tiếp…”.
Gưong mặt Kỷ Tuyết Tình lập tức quay trở lại vẻ lạnh bàng, giọng điệu đột ngột thay đối: ‘‘Thòi bó đi! Nếu Lăng Phi Dương đà thức thời như thế, kịp thời ngản chặn hành động cúa hai ké mạnh tòng sư kia, vậy thì chị cung sé không đuối tận giết tuyệt nữa”.
“Dù gi bây giờ nhà họ Lăng đá bị ép đến bước đường cùng rồi, chí cán nhà họ Làng không sứ dụng nhửng thủ đoạn bẩn thỉu nứa, chị cùng chẳng thèm vi phạm lời húa, nhúng tay vào chuyện của bọn họ”.
Bên trong biệt thự cúa nhà họ Lăng.
Sau khi nhận được điện thoại cũa Ký Tuyết Tình, Lãng Phi Dương như kiên bò trên chào nóng, dày vò cực kỳ.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Kỷ Tuyết Tinh không bao lâu sau, Lảng Phi Dương nhận được tin tức, tất cá thê lực liẻn quan đến nhà họ Ký bẽn trong tình Giang Đỏng đồng thời bát đầu hoạt động.
Làng Phi Dương biết, một khi Ginag Vù có chuyện gì, thì Kỷ Tuyết Tinh chắc chẩn sẽ dùng thù đoạn lòi đình đế tiêu diệt nhà họ Lăng, nhóm thế lực rục rịch ngóc đầu dậy kia chính là binh tốt của nhã họ Ký.
Nhưng cái khiến người ta bất lực nhất là, Lăng Phi Dương mãi vần không thế liên lạc được với anh em nhà họ Ngô, cũng tức là không thế có cách nào
đế ngàn càn hành động lân này của bọn họ, kết cục cúa nhà họ Lăng dường như đả được định sẵn.
“Đáng chết! Khòng ngờ được Kỷ Tuyết Tinh lại đế tâm đến Giang Vú như vậy”.
Lăng Phi Dương vung nẩm đấm nện mạnh lén mặt bân làm việc, hối hận nói: “Biết sớm như thế, cho dù Giang Vù có giết Lăng Ván, mình cúng sê không đối đầu với Giang Vũ, giờ thì cá nhà họ Lăng phái chôn cùng theo rồi!”
“Ông chù, tỏng sư Ngó bọn họ quay trở lại rồi!”
Đúng vào lúc này, quàn gia còn chưa biết chuyện đá xông thắng vào trong thư phòng, kích động kêu lên: “Nhìn dáng vé bọn họ thì có lẽ thăng nhóc Giang Vũ kia đâ bị hai vị tòng sư xử lý xong rồi, nhà họ Lãng chúng ta thâng rồi!”
“Xong rồi!”
Nghe thấy lời này, Lăng Phi Dương ngả ngồi xuống chiếc ghê’ dưa, mặt xám như tro tàn, hoàn toàn tuyệt vọng.
Nay hai vị tòng sư đả trở về, vậy Giang Vù có đến tám chín phần đá bị xử lý rồi.
Nhưng Giang Vũ chết rỏi, tức là nhà họ Lăng cúng se bị tiêu diệt!
“Ông chú, ông làm sao vậy?”
Quản gia chầng hiểu ra làm sao, dùng ánh mầt khó hiếu nhìn Làng Phi Dương: “Giang Vù khiến nhà họ Làng tốn thất nghiêm trọng đâ chết ròi, ông nẻn vui mừng mới đúng chứ, sao lại ủ rù như thế kia?”
“Vui mừng cái con khí, bây giờ tôi còn muốn chết luôn đày”, Lăng Phi Dương chán nàn lắc đầu, như sáp khóc đến nơi.
“Lăng Phi Dương, ông cút ra đây cho tôi!1
Đúng vào lúc này, hai anh em nhà họ Ngô đả hung hăng xông vào bên trong thư phòng: “Thế lực sau lưng của Giang Vú kia lón mạnh như thế, ỏng lại dám báo chúng tòi đi giết cậu ta, ông cố tình muốn hại chúng tòi đúng không?”
“Tòi cùng không biết Kỷ Tuyết Tinh lại để tâm thằng nhóc kia…”.
Lảng Phi Dưong đáp lời bâng biểu cảm như chết rồi, lời mới nói được một nửa, tinh thân bống tinh táo lại: “Hai vị, chắng lẻ hai vị vẩn chưa giết Giang Vũ?”
Đôi diện với chất vấn cúa Lảng Phi Vũ, vé mặt cúa Ngò Khai Son cứng đờ, hai ké mạnh tòng sư ra tay mà không thế giết được một nội kình đại sư, đúng là hoi mất mặt, khó mà mớ miệng đáp lại cho được!
“Hừ! Chỗ dựa cùa Giang Vu quá lớn mạnh, chúng tòi nếu như nghe lời ông dụ dó giết chết cậu ta, thì chác chân sẻ không có kết quà tốt.
Ngò Khai Thiên lại lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng rồi nhln Làng Phi Dương nói: “ông muốn hại chúng tôi, chúng tôi đưong nhiên là không mắc mưu”.
“Cũng tức là nói Giang Vũ chưa chết!”
Nghe thấy câu này xong, Lăng Phi Dương bông cám thấy cá người sung sướng, bộ dáng suy sụp lúc trước đẳ thay đối hoàn toàn, phấn khích đến mức chân nháy tay múa: “May quá rồi, tốt quá rồi!”
“Ông ta điên rồi à?”
Hai anh em nhã họ Ngô và quản gia ngơ ngác nhìn chằm chằm Lăng Phi Dương.
Làng Phi Dương vừa rồi còn mang bộ dạng chán đời không thiết sống, chỉ chớp măt lại phân khích thành thê này, đúng là bị bệnh thân kinh mà!
•11 A-rt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...