Như vậy có thế thấy được, thực lực ciia ké mạnh tòng SƯ khúng khiếp đến mức độ nào!
“Anh hai, làm cái gì vậy?”
Ngò Khai Sơn bò từ trên đất lên, ngơ ngác nhìn vê phía Ngò Khai Thiên: “Sao anh lại đánh em?”
“Anh bạn tré, xin lói. Chúng tòi nhận nhảm người rồi, lúc trước mạo phạm mong cáu bỏ qua cho”.
Ngô Khai Thiên mặc lệ lời chất vấn cùa em trai mình, vè mặt đầy hổ thẹn chãp tay với Giang Vú.
“Nhận nhám người? Chuyện gì vậy?”
Giang Vù ngơ ngác nhìn thái độ thay đối hoàn toàn cũa Ngô Khai Thién, trong đâu toàn là dấu chấm hỏi.
“Em trai, chúng ta đi!”
Ngô Khai Thiên không giải thích, nói một cêu xong liền nhảy xuống khỏi đường cao tốc, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía xa.
“Anh hai, anh đợi em với!”
Ngô Khai Sơn mặc dù chắng hiểu chuyện gì xáy ra, nhưng cũng vội vàng đuổi theo.
“Phù phù!”
Sau khi hai anh em nhà họ Ngô ròi đi, Giang Vũ ngồi phịch xuống nền đường thó dốc, quân áo cũng
đả ướt đầm mồ hỏi.
“Bọn họ làm trò gi vậy? Rò ràng là nhâm vào mình mà đến, tại sao lại đột nhiên nói nhận nhám người?”
Nhìn phương hướng hai anh em nhà họ Ngỏ rời đi, Giang Vù khó hiểu lau mồ hòi trên mặt, lúc này mới thấy sợ nói: “Mình còn tưởng hôm nay chết chẳc rồi chứ, không ngờ đươc lại có chuyện quay xe như thế này”.
“Ké mạnh tòng sư quá nhiên là không tầm thường”.
Cùng lúc này, Giang Vũ cùng cám nhận được áp lực trước nay chưa từng có: “Sau này mình buộc phải chàm chí tu luyện nhiêu hơn nữa, mau chóng nâng cao tu vi lẻn”.
“Chỉ một nhà họ Lăng cỏn con đà có thể tìm đến loại cao thú thế này đế đối phó vói mình, vậy những gia tộc mạnh hơn nhà họ Lăng thì sẻ càng khó đõi phó”.
“Nhà họ Kỷ được coi như vương tộc cua vùng Đông Nam, có lẽ còn có thế điêu động được tông sư thâm chí là ké mạnh Tiên thiên, nếu mình không có thực lực thì sẽ không có chồ đứng trước mặt nhóm người nà/’.
A Báo và Tê Thiên Minh nhìn mà không hiếu gì hết.
Bọn họ cúng đêu cho răng lần này Giang Vù chết chàc rỏi, nhưng lại không ngờ được hai kẻ mạnh tòng sư kia đột nhiên lại thà Giang Vu đi, tình thế hoàn toàn thay đõi.
Nhưng mà lúc này tất cả mọi người đều nghĩ đến Ký Tuyết Tinh.
Trong nhận thức cũa bọn họ, cũng chí có nhà họ
Kỷ mới có khà nàng khiến cho hai kẻ mạnh tòng sư kia thay đối ý kiến.
Trèn thực tế, Kỷ Tuyết Tinh quà thực là đa đàn áp Lăng Phi Dương.
Cháng qua là Lăng Phi Dương không thế liên hệ được với anh em nhà họ Ngỏ, nên không kịp ngàn hành động cúa bọn họ lại mà thòi.
Bất kế thẻ’ nào, Giang Vũ ván cảm thấy mình vừa mới thoát được một kiếp, sau khi ốn định lại, anh vội vàng đứng dậy đi xữ lý vết thương cho nhóm người A Bão, đông thời báo cành sát giái quyết chuyện còn lại.
ở một bẻn khác!
■’Anh hai, sao anh lại đột nhiên tha cho thăng nhóc kia vậy?”
Đi đến bên cạnh chó đô xe chuấn bị tù trước, Ngô Khai Sơn khó hiếu nhìn bỏng lưng Ngô Khai Thiên gọi: “Làng Phi Dương đâ hứa, đưa hai gốc thuốc bây mươi nầm tuổi cho chúng ta làm thù lao nêu chúng ta giái quyết thăng nhóc kia, hai gốc thuốc báy mươi năm đấy, đú đế tu vi cúa chúng ta tăng lẻn không ít!”
“Đồ cua Lẳng Phi Dương có tốt hơn nửa, chúng ta cùng phải có mạng đế dùng mới được”.
Ngô Khai Thiên từ từ xoay người lại, sác mặt tráng bệch như tờ giấy, bàn tay phải không kiềm được mà run lên bần bật.
“Anh hai, anh làm sao thế?*
Nhìn thấy bộ dạng Ngô Khai Thiên như thế, sâc mặt Ngô Khai Sơn cũng thoáng thay đổi, lo lầng hỏi.
Rốt cuộc là gặp phái thứ đáng sợ gì mới khiến cho đường đường là một ké mạnh tòng sư bị dọa thành ra bộ dạng thế này?
“Cậu cỏ biết người mà nhà họ Làng báo chúng ta đi giết là ai không?”
Giọng nói ciia Ngò Khai Thiên run run hói.
“Thâng nhóc đó tèn Giang Vũ, là người đàn ông cúa Kỷ Tuyết Tinh”.
Ngò Khai Sơn đáp lời theo bán nàng, khó hiếu hỏi: “Đừng nói cậu ta chi là một người ngoài mà nhà họ Kỳ khòng chấp nhận, cho dù chúng ta có thực sự giết chết người cúa nhà họ Kỷ, chí cân đổi phương không quá quan trọng, vậy có Tông môn chống lưng, nhà họ Kỷ cùng không đến mức gây phiền toái cho chúng ta, anh làm sao mà lại bị dọa thành thế này?”
“Hồ đỏ à! Nhà họ Ký mặc dù lớn, nhưng so với thăng nhóc kia chầng đáng đế nhảc đến”.
Ngô Khai Sơn bực bội, lau mô hòi lạnh trên trán: “đừng nói là chúng ta, cho dù là đại tông sư cúng không chọc vào cậu ta được”.
“Nếu thực sự là đại tỏng sư chọc vào cậu ta, thì có lẽ cũng phái lấy cái chết đế đên tội”.
“Hít… đèn đại tòng sư củng không đụng được vào cậu ta, cậu ta rốt cuộc là ai?”
Ngô Khai Sơn hít sâu một hoi, đây là lân ốâu tiên anh ta nhìn thấy anh hai cúa mình vốn dí có thực lực vô cùng mạnh lại bị dọa đến mức này.
Chắng lẽ, thăng nhóc đó có bối cánh rất là khùng khiếp?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...