“Đừng lãng phí thời gian nữa, tổc chiến tốc thầng, tránh đêm dài lăm mộng”.
Ngô Khai Thiên đứng ở phía sau lạnh lừng mờ miệng nói: “Đừng làm tổn thương tính mạng cúa đám người nhà họ Kỷ này, chúng ta chí giết mục tiêu thỏi”.
“Đà hiếu!”
Ngờ Khai Sơn gật đầu, bước một bước dài lén trước.
“Nố súng!”
Nhìn thấy Ngó Khai Sơn vần cố chấp muốn giết Giang Vù, A Báo cũng không nói nhiều nữa, quyết đoán hạ lệnh nố súng.
Chóp mắt tiếng súng vang lẻn không dứt, vò sô viên đạn bắn về phía Ngô Khai Sơn, kết quá…
“Đám đồ chơi này vò dụng với tòi, đến khí hộ thế cúa tòi củng không phá vở được.
Đối mặt vói vò số viên đạn đang bản đến, Ngò Khai Sơn nhếch miệng cười, hai tay đặt trước ngực từ từ chuyến động, ngưng tụ thành một luồng khí bao trùm xung quanh cơ thế.
Khi viên đạn bân lén khí hộ thế của Ngó Khai Son, như thế bán lèn tường đồng vách sát, không thế dịch chuyến thêm một milimet nào nữa.
Chỉ chớp mât, nhưng viên đạn của nhóm người A Bão đã mất đi tác dụng, treo lơ lứng ở trước mặt cũa Ngờ Khai Son, bị khí hộ thế cúa anh ta ngàn lại.
“Quả nhiên là sửc mạnh của tông sư, chúng ta gần như không đù sức đế đối phó với bọn họ!”
Nhìn Ngô Khai Sơn mà đến cá súng cùng không thể làm gì được kia, A Bầo không hề do dự rút ra con dao giăt bên hông, nghiến răng nói: “Cô chủ báo chúng ta báo vệ Giang Vũ, vậy thì chúng ta có chết cùng phải chết trước Giang Vũ’.
Những vệ sĩ khác thấy vậy cũng lần lượt cất
súng đi, rút ra con dao giât bên người, đối diện với kẻ địch mạnh, bọn họ không có đường lui, dưới sự dần dàt cúa A Bão xông thẳng về phía Ngô Khai Sơn.
“Không hố là vệ sì được nhà họ Kỷ bồi dường ra, lòng dũng cảm không sờn trước cái chết này, đúng là đáng được kính phục”.
Nhìn nhóm vệ sĩ vốn biết mình không đủ khá nảng đế đối đầu với địch nhưng vắn không chịu chùn bước này, Ngỏ Khai Son gật đầu lia lịa, không tiếc lời khen ngợi.
“Mặc dù mấy ngưòi tự tìm chết, nhưng tỏi nế mặt nhà họ Ký, vân sẻ không giết mây người”.
Ngô Khai Sơn khẻ nhíu mày, hai tay đẩy mạnh về phía trước.
Chí thấy những viên đạn bị khí hộ thế chặn lại kia lập tức dùng tốc độ nhanh hơn cá lúc nảy băn ngược về phía nhóm người A Báo.
Đối mặt vói nhung viên đạn bãn ngược lại, nhóm người A Báo gần như không thế tránh né.
Chí chớp mát, tất cã mọi người đều bị đạn bắn trúng, kêu lên thám thiết ngã vật ra đất, không có ai đú sức đế bò dậy được nữa.
Đây còn là do Ngô Khai Sơn đã lưu tình lúc ra tay, chua hề tấn công vào chỏ yếu cúa bọn họ, nếu không chỉ một chiêu này đã đú để mười hai vệ sĩ kia phái mất mạng.
Đây chính là sức mạnh cúa tông sư, cho dù là Giang Vũ, đối diện với một vị tông sư thỏi cùng đã phái chết không cần nghi ngờ.
Càng huống hồ là anh phái đối mặt với hai ké mạnh tỏng sư, anh chẳng có chút cơ hội sống nào.
“Cô chú, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi!’
A Bào tứ chi đều bị đạn gãm trúng năm trên vùng máu, bất lực nhám mát.
Với nhũng vệ sĩ bình thường như bọn họ, ớ trước mặt kẻ mạnh tỏng sư hoàn toàn không có sức chống cự.
“Bổn tỏng sư nể mặt nhà họ Kỷ, không giết mấy người”.
Ngô Khai Sơn khinh miệt liếc măt nhìn nhóm vệ VÍ không thế cử động được năm trên đất, sau đó nhìn v’ê phía Giang Vũ: “Nhóc con, bây giò đến lượt cậu rồi!”
“Anh Tè, anh đầ không còn gì đáng ngại nữa, hảy năm yên ở đáy đừng cử động. Người bọn họ muổn giết là tòi, hần sẻ không tốn thương anh”.
Tranh thú lúc nhóm vệ sĩ kéo dài thời gian, Giang Vù đã xử lý xong vết thương cho Tê Thiên Minh, dặn dò một câu xong mới từ từ đứng dậy.
“Anh mau chạy đi!”
Nhìn thấy nhiều vệ sĩ được trang bị đây đú mà toàn bộ đêu bị hạ gục trong một chiêu, Tê Thiên Minh lo lắng gào lên với Giang Vu: “Chi c’ân anh chạy vê đến Giang Châu, cỏ Ký chăc chân có thế báo vệ được anh”.
“Anh coi trọng tòi quá, nếu như tòi có thế dé dàng bò chạy, vậy thì mặt mùi cùa tòng sư phâi đặt đi đáu!”
Giang Vù cười khố, ngay sau đó có ánh sáng lóe lẻn trong mắt anh: “Nếu đâ như vậy, chẳng bang tôi dốc sức đánh cuộc một lần, trước khi chết cảm nhận một chút sức mạnh cũa một tông sư, cùng coi như không có gì phải hối hận nửa”.
“Nhóc con! Chết đến nơi rồi còn có ý chí chiến đâu như thế”.
Ngô Khai Sơn ngạc nhiên nhìn Giang Vũ: “Tòi còn tướng cậu sẻ quỳ xuống xin tha, hoặc là lấy tên của cỏ Kỷ ra đế làm lá chán nứa chứ?”
■’Đến vệ sĩ cùa nhà họ Kỳ còn chẳng ngàn được các anh, vậy bất kế tôi lấy tên cùa ai cùng khó tránh được cái chết”.
Giang Vù đứng thắng lưng, vừa làm nóng người vừa thâm vận còng: “Giang Vù tói thà chết cùng không chịu khuất phục, đế tôi xem xem uy lực cúa kẽ mạnh tòng sư thế nào!”
“Nếu như không phái có người nhờ vá, tòi đúng là không muôn giết cậu”.
Ngô Khai Sơn khen ngọi nhìn Giang Vù hứa hẹn: “Chi bâng lòng dũng cám không sợ chết này cúa cậu, bổn tòng sư sẻ dốc hết toàn lực để cho cậu trước khi chết, được thấy sức mạnh cũa một tòng sư chán chính”.
Giang Vù lau vệt máu trên mặt, sau đó điên cuồng vận cóng, đẩy chân khí lén mức cao nhất, chuấn bị dốc hết sức mạnh thi đấu một trận trước khi chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...