Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn

“ôi chà, bị như vậy mà vần còn sống, mạng của bọn họ cùng lớn quá nhỉ”.

Nhìn thấy Giang Vũ và Tê Thiên Minh bò ra khỏi xe ô tò, Ngô Khai Sơn bật cười nói: ‘Thê tốt lăm, nêu không dề dàng giái quyết mục tiêu quá, mình cùng ngại đi lấy tiên của nhà họ Làng!”

Thú vị!”

Nghe thấy lời nói cúa Ngô Khai Sơn, Ngô Khai Thiên lạnh lùng nhìn Giang Vũ: “Nghe nói trẽn người mục tiêu có một gổc nhân sâm sáu mươi năm và hon năm triệu tệ tiên mặt cùng với phương pháp điều chế cùa ba loại thần dược, trước khi giết cậu ta, chúng ta buộc phải bât cậu ta giao ra số đồ này!”

“Đây được coi như là thu nhập bẻn ngoài cúa chúng ta, không phái là thù lao cũa nhà họ Lăng”.

Ngô Khai Sơn cười đầy gian tà: “Lần này xuất sơn chủng ta sáp phát tài rồi!”

“Đau đau…”.

Sau khi bò ra khỏi xe ò tỏ, Tê Thiên Minh vừa nôn ra máu vừa kêu lên bi thảm: “Sau này tòi sè không bao giờ đi cùng với anh ra ngoài nữa, hại người quá đi!”

Té Thiên Minh chi là có lòng tốt đi cùng với Giang Vù đến nhà họ Trương một chuyến, không ngờ lại gặp phải cái thứ tà ma như Mộng Yểm, rồi giờ còn gặp thêm loại quái vật một đấm đấm bay cả ỏ tò này nữa.

Anh ta sống lâu như vậy còn chưa tùng có trài nghiệm nào kích thích như ngày hòm nay.

“Đừng nói chuyện, tôi sẽ không đế cho anh xảy


ra chuyện đàu!”

Không có thời gian quan tám đến anh em nhà họ Ngô, Giang Vũ lập tức đặt thẳng cơ thế cúa Tê Thiên Minh trên đất, sau đó thi triến Cứu Chuyến Hoàn Dương Chí trên người anh ta.

Được Giang Vù báo vệ, lề Thiên Minh không hề bị chút ngoại thương nào, nhưng lục phú ngù tạng gần như đã bị dập nát vì va chạm, may là y thuật cúa Giang Vù vò cùng giỏi, nếu không thì dù có đưa đến bệnh viện cung châc chân khỏng giữ được mạng!

“Cậu chinh là thăng nhóc đà mạo phạm đến nhà họ Lăng đúng không!”

Hai anh em nhà họ Ngò tử từ bước đến gần chồ cúa Giang Vũ, dáng vé khá hứng thú đánh giá Giang Vù cà ngưòi đầy máu me.

■’Hai người là do nhà họ Lảng mời đến hà!”

Động tác chừa trị cùa Giang Vu vân không hề dừng lại, đâu cũng chẳng ngấng lên hói: “Làng Phi Dương đúng là coi trọng tói thật, còn phái hắn hai ké mạnh tòng sư đến đế đối phó với tôi”.

‘Thăng nhóc nhà cậu có mầt tinh đời đấy, thế mà nhìn ra được chúng tòi có tu vi tòng sư”.

Ngò Khai Sơn giọng đây ý đùa cợt nhìn Giang Vũ, khinh miệt nói: “Cậu cũng coi như có chút thièn phú, trong thế tục mà không chì tu luyện được nội kình, hơn nữa còn có thế đạt được đến tu vi nội kình hậu kỳ”.

“Già như không phâi cậu mạo phạm đến người mà cậu không nên động vào, vậy thì tương lai ắt có thế giành được thành tựu không nhó trong thê giới thế tục”.


“Mấy người…”.

“A!”

Giang Vù đang định nói gì đỏ, Tê Thiên Minh bống nhiên hét lẻn thâm thiết, doa cho Giang Vũ giật cá mình, không dám phân tâm nữa, vội vàng tập trung tinh thần xứ lý vết thương cho anh ta.

■’Đừng cứu nữa, dù gì thì cậu với anh ta cùng sẽ phãi chết ngay bây giờ thòi”.

Ngô Khai Sơn khẻ nheo mât, liếm khóe miệng, từ từ đi đến gân Giang Vũ.

Ngô Khai Thiên thì đứng yên tại chồ, nhíu chặt hai đâu lòng mày đánh giá cá người Giang Vù: ‘Thăng nhóc này nhìn có vé quen mắt!”

■’Dừng tay!”

Đúng vào lúc Ngô Khai Sơn chuấn bị ra tay xứ lý Giang Vù, có một âm thanh phần nộ thình lình vang lên.

Tiếp đó có hai chiếc xe chín chò mâu đen, một trái một phài đỗ chán ngang trước người Giang Vú.

Cửa xe mở ra, sau khi vệ sỷ A Bão gửi tin nhán cho Ký Tuyết Tình, liền dẩn đầu bước xuống xe.

Tiếp đó, mười một vệ sĩ cùng mặc đồng phục vói vũ trang đây đú giông như A Bão cũng nhanh chóng bước xuống xe.

Mười hai người, đồng thời rút súng ngám về phía hai anh em nhà họ Ngỏ, bày săn trận địa đón địch.

Giang Châu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui