Mặc dù Làng Phi Dương cực kỳ không tình nguyện đưa cho Giang Vũ nàm triệu tệ này, nhưng mà ỏng ta đồ dân theo một tên lừa đảo đến nhà họ Trương, đã mạo phạm đến hai ba con nhà họ Trương rồi.
Nếu như còn không đưa tiền, vậy thì hậu quà khó mà tưởng tượng được.
Nhà họ Lăng là thế lực bán địa cúa tính Giang Đông, đến nay đã rơi vào đường cùng thế này căn bản không dám mạo phạm vị thần tài Trương Hiến Minh này, chí một câu nói của người ta thôi đã có thế cât đứt tất cả nguồn vốn của nhà họ Lâng.
Dưới sự giám sát cúa hai ba con nhà họ lãng, Giang Vũ nhận được thông báo tiền về tài khoản năm triệu tệ, kiếm được một khoản tiền xương máu.
“Cám tạ sự quan tâm của tống giám đốc Làng đối với con gái tỏi, bây giờ con gái tôi đã khỏe lại rồi, sau này không cần ông phải bận tâm nữa”.
Trương Hiển Minh vẻ mặt vò cảm nhìn Làng Phi Dương nói: “Còn về việc nhà họ Làng nộp hồ sơ vay bèn chúng tỏi, bây giờ tỏi trả lời ông, ngân hàng Giang Đông không phê duyệt”.
“Giám đốc Trương, tôi…”.
“Bây giờ ông lập tức dẫn theo tên lừa đảo này cút ra khỏi nhà tòi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!”
Không cho Lăng Phi Dương cơ hội mở miệng, Trương Hiển Minh dứt khoát đuổi khách.
Sắc mặt Lăng Phi Dương trâng bệch kéo theo Bruce đi ra phía ngoài cửa, đã biết khoản vay của nhà họ Lăng hoàn toàn không còn cơ hội nữa.
ông ta mang đến một chuyên gia mà hóa ra lại là một tên lừa đào, không những không thế chữa khói cho Trương xáo xảo, còn hại Trương xáo xáo suýt chút nữa nhảy lầu tự tử.
Mà Giang Vũ lại bị hai ba con nhà họ Trương vứt sang một bên, sau này lại chính người ta không tính toán gì mà chữa khỏi cho Trương xảo xảo.
Như vậy nhà họ Trương đương nhiên nghiêng về phía Giang Vũ, thậm chí còn có khả nãng giúp đỡ Giang Vũ đối phó với nhà họ Lăng.
Điều này đôì với nhà họ Lăng mà nói chẳng khác gì đã đói lại còn rách.
“Người đâu!”
Sau khi rời khói nhà họ Trương, Láng Phi Dương gào lên một tiếng, dùng sức ném cơ thế của Bruce cho mấy vệ sĩ: “Đánh gãy hai chân tên khốn này cho tôi, sau đó đem anh ta ném đến trước cống đại sứ quán”.
Nếu không phải vì Bruce thề thốt son sắt bảo đảm có thể chữa được bệnh cúa Trương xáo Xảo thì ông ta cũng sẽ không đưa anh ta đến nhà họ Trương.
Nếu không phải là Bruce tràn trề tự tin cá cược với Giang Vũ, ỏng ta cũng sẽ không thua mất nầm triệu tệ.
Nếu không phải Bruce là một tên lừa đảo, ông ta cũng sẽ không mạo phạm đến nhà họ Trương.
Lúc này, Lăng Phi Dương hận không thế làng trì nuốt sống Bruce, đều vì tên khốn này, ông ta hôm nay mới bị tốn thất nghiêm trọng như thế.
Nếu như Bruce không phải là người nước ngoài, vậy thì Lăng Phi Dương tuyệt đối sẽ cho anh ta bốc hơi khỏi thế giới này.
“Giang Vũ, cậu phá hoại cơ hội vay vốn cúa nhà họ Lâng, còn lừa đi năm triệu tệ của tôi!”
Sau khi lên xe, Lăng Phi Dương lạnh lùng nhìn về phía nhà họ Trương: “Cậu đang ép nhà họ Lăng tôi đi đến đường cùng, vậy thì đừng trách tôi ra tay không lưu tình”.
Ngay sau đó, Làng Phi Dương móc điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại.
“Tòng sư Ngô, mấy người không cần phải đi Giang Châu tìm mục tiêu nữa”.
Sau khi kết nối điện thoại xong, Lăng Phi Dương dùng giọng điệu âm u lạnh lẽo nói: “Thằng nhóc kia đã đến tính lị rồi, bây giờ đang ở nhà họ Trương”.
“Được! Bây giờ chúng tôi sẽ đi đến nhà họ Trương giết anh ta”, một giọng nói lạnh như băng vang lên bên kia đầu dây điện thoại.
“Không! Nhà họ Trương dù gì cũng là một gia tộc hào mòn cúa tính Giang Đông, cứ thế đến đó sẽ gây ra rấc rối lớn”.
Lãng Phi Dương lẳc đầu: “Tòi sẽ phái người giám sát nhất cử nhất động của Giang
Vũ, làm phiền tông sư Ngô, trên đường khi cậu ta trớ về Giang Châu thì loại trừ cậu ta, cố găng làm thật sạch sẽ, không được đế lại bất kỳ chứng cứ hoặc dấu vết gì”.
“Đối phó với một đại sư nội kình nho nhỏ, không cần thiết phải phiền phức như thế!”
Tông sư Ngõ mất kiên nhản nói: “Cho dù chúng tôi đến nhà họ Trương giết chết anh ta, nhà họ Trương cũng không dám có bất kỳ ý kiến gì”.
“Nhà họ Trương đương nhiên không lọt được vào mắt của kẻ mạnh cấp tông sư như ngài đáy”.
Làng Phỉ Dương biết tính khí của đám kẻ mạnh cấp tông sư này, cố gáng nhẫn nại khuyên nhủ: “Nhưng sau lưng Giang Vũ lại có Ký Tuyết Tình chống lưng, không thể để cô ta bắt được bất kỳ dấu vết nào”.
Nghe đến danh hiệu cúa Ký Tuyết Tình, tông sư Ngô cũng trầm lặng một hồi, mới nhàn nhã đáp: “ông là người thuê, tôi nghe theo sự sắp xếp cúa ỏng”.
“Giang Vũ, hòm nay chắc chần sẽ phải chết!”
Sau khi ngầt điện thoại, Lăng Phi Dương nở nụ cười nham hiếm: “ông đây đã mời được hai kẻ mạnh cấp Tông sư nội kình từ Tòng môn võ đạo đến đáy, vốn dĩ dự định để giái quyết chuyện khoản vay, sau đó mới đưa bọn họ đi Giang Châu giết cậu”.
“Không ngờ cậu lại tự mình đi đến tỉnh lị, vậy thì đừng mong sống sót mà trớ về nữa”.
Võ giá cấp Tỏng sư là một người có thân phận địa vị trong Tông môn của võ đạo, nếu đưa vào trong thế giới thế tục, thì càng là một kẻ mạnh xưng bá một phương.
Lăng Phi Dương vì muốn giết chết Giang Vũ đã móc hết cá vốn ra, một lần mời hẳn hai kẻ mạnh tòng sư đến.
Như vậy có thế thấy được, Lăng Phi Dương đã hận Giang Vũ đến mức không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải loại trừ anh cho bằng được.
Hai kẻ mạnh Tông sư đó!
Giang Vũ sắp phái đối mặt với nguy cơ lớn nhất tronq lich sử cuôc đời cúa mình
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...