“Đây là một loại nàng lượng được ngưng tụ từ khí Âm sát, luồng năng lượng này nhập vào trong cơ thế của cô Trương, hình thành nên một loại tà ma tên là Mộng Yếm”.
Giang Vũ nhấc đám sương màu đen xì bên trên tay lên, nói: “Cô Trương là bị thứ này bám vào người, vừa chìm vào giấc ngủ là sẽ năm mơ các loại ác mộng, khiến cho sức khỏe tinh thần bị tốn hao nghiêm trọng, mới trở nén ngơ ngấn điên dại”.
“Chí khi loại bỏ được hết nó ra khỏi cơ thể của cò Trương thì cò ấy mới có thể hồi phục lại hoàn toàn, nếu không, bất cứ phương pháp chữa trị nào cũng đều vỏ hiệu, ngược lại còn khiến cho bệnh tình của cô ấy càng thêm nghiêm trọng”.
“Con gái tôi sao lại bị thứ này bám vào người chứ?”, Trương Hiển Minh khó hiếu hỏi.
Giang Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời: “Nếu như tòi đoán không nhâm, nơi mà cô Trương bị tại nạn có lẽ từng có người chết đúng không?”
“Đúng đúng đúng! Em gái tỏi bị phát hiện xáy ra tai nạn ở gần khu nghĩa trang, ở đó toàn là người chết”.
Trương Hồng Nham gật đầu lia lịa, sự tin tướng đối với Giang Vũ càng lúc càng tăng lên, dù gì chưa từng có ai nói với Giang Vũ về địa điếm nơi xảy ra tai nạn, mà Giang Vũ lại có thế đoán ra được.
“Vậy thì đúng rồi, nghĩa trang là nơi có âm khí tụ hội”.
Giang Vũ gật đầu, phân tích: “Cô Trương lúc đầu có lẽ đang lái xe ngang qua khu nghĩa trang, bị âm khí xâm nhập làm rối loạn thần trí, mới gây ra tai nạn”.
“Nói như vậy, em gái tôi không phải là vì giận dổi với mẹ mà lái xe với tốc độ cao, mà là gặp phải mấy thứ tà ma à”.
Trương Hồng Nham ngỡ ngàng hiểu ra, lầm bầm: “Em gái cũng là người bị hại!”
“Nói năng vớ vấn!”
Đúng vào lúc này, Bruce bỗng nhiên thét lên chói tai: “Chúng tôi đến từ phương tây, không tin vào mấy thứ quỷ thần này, đáy đều là mấy thứ phong kiến mê tín của các quốc gia phương Đòng…”.
“Bruce! Nếu như đáy là phong kiến mê tín, vậy thì cậu làm sao giải thích được đám sương đen kia?”, Trương Hiển Minh hết nhịn nối quát lên.
Bruce bổng cứng họng, đúng là không thể dùng quan điếm khoa học đế giải thích được tất cả những gì xáy ra trước mât.
“Con ve mùa hè không biết được trận tuyết cúa mùa đông, anh ta vĩnh viến cũng không thế hiếu được sức mạnh thần bí của phương Đông”.
Giang Vũ lăc đàu, sau đó nhìn về phía đám
mây màu đen, cân nhâc nên xử lý cái thứ này như thế nào?
“Bất kế người khác có tin hay không, dù gì tòi cũng tin”.
Trương Hiến Minh khiếp sợ nhìn đám sương đen kia, nói bằng giọng đầy câng thẳng: “Nếu như thứ này đã đáng sợ như thế, vậy chúng ta phái xử lý nó như thế nào, có thể ném nó đi được không?”
“Không được!”
Giang Vũ lẳc đầu: “Loại Mộng Yếm này đã hấp thu không ít sức mạnh tinh thần của cô Trương, đã gần kết với cô ấy rồi, nếu như vứt nó đi thì nó vẫn sẽ ngưng tụ lại lần nữa mà trở về tìm cô Trương”.
“Vậy thì phải làm sao đây?”, Trương Hỏng Nham sốt ruột xoa xoa tay.
“Tôi tạm thời vần chưa nghĩ ra cách nào đế tiêu diệt được nó hoàn toàn, nhưng mà có thể bảo đảm nó sẽ không đến làm phiền cô Trương nữa”.
Giang Vũ khẽ nhíu mày, ngay sau đó há miệng hướng về phía đám sương đen kia, hút nó vào trong cơ thế của anh.
“Sao anh lại nuốt đám sương đen kia vậy?”
Mặt Tề Thiên Minh biến sắc, lo lắng nói: “Thứ kia đáng sợ như thế, anh lại hút nó vào người không phải là sẽ rất nguy hiếm hay sao?”
Nhưng người khác cũng ngấn ra, ai nấy
đ’êu không ngờ được Giang Vũ lại mạnh mẽ như thế, nuốt chửng cá Mộng Yếm đáng sợ kia, quá…
“Tòi là người tập võ, cả người toàn là chính khí, Mộng Yếm không thế gây ra bất kỳ tốn thương gì đến cơ thể cúa tôi”.
Giang Vũ nhẹ nhàng lau miệng, mỉm cười nói: “Như vậy thì thứ này sẽ không thế đến gáy phiền phức cho cô Trương nữa rồi”.
“Đúng là cảm động quá!”
Nhìn thấy Giang Vũ vì sự an toàn của xâo Xáo mà cam tâm tình nguyện mạo hiếm, hai ba con nhà họ Trương đều câm thấy vô cùng câm kích.
“Giả thần giả quỷ, tôi thấy đây là mấy cái thuật che mát do chính cậu ta tạo ra thì có”.
Lãng Phi Dương lạnh lùng nhìn Giang Vũ, mặc dù ông ta cũng rất giật mình, nhưng vẫn không tin tưởng Giang Vũ lại có bàn lĩnh lớn đến nhưthế, quan trọng nhất là ông ta không muốn thua cuộc trong lần cá cược này.
“Mộng Yểm trên người cò Trương đã bị tòi loại bỏ rồi, vậy cô ấy sẽ tỉnh lại và hòi phục nhanh thôi”.
Giang Vũ liếc mát nhìn Lăng Phi Dương một cái, giọng nói đầy ý trêu chọc: “Tống giám đốc Lăng vẩn nên chuấn bị trước nam trăm triệu tệ đi!”
“Nếu như thế mà đã có thế giúp cho cô
Trương hồi phục lại bình thường, vậy thì chuyên gia nghiên cứu tâm lý học như chúng tôi phải biết làm sao”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...