Trương Hiến Minh nhìn bóng con gái mình nhảy xuống lầu, mà kêu lên thám thiết. Sau đó, ông ta tuyệt vọng xụi lơ ngã ngồi trên mặt đất, nước mat cứ thế tuôn ra.
Lăng Phi Dương với Bruce cũng trợn tròn mắt đây bất ngờ, họ biết rất rõ lỡ Trương xáo xâo có chuyện gì thì hai người xui xẻo rồi.
“Em gái!”
Trương Hồng Nham nhào đến cứa số khóc lóc gào lên, nhìn tình hình bên dưới.
Lúc Giang Vũ với Tê Thiên Minh đỉ ra khỏi biệt thự, đột nhiên nghe tiếng hét thảm thương của Bruce vọng ra.
“Tên chuyên gia kia chữa bệnh kiếu gì mà hét như chọc tiết lợn thế?”, Tê Thiên Minh nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn về phía lâu bốn.
Giang Vũ vận công nghe ngóng, sau đó anh biết hết mọi chuyện đang xáy ra trong căn phòng. Gương mặt cũng theo đó trắng bệch, vội nói: “Anh Tê nặng bao nhiêu thế?”
“Hử?”, Tê Thiên Minh ngơ ngác nhìn Giang Vũ.
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng vỡ cứa số trên lầu vọng ra. Ngay lập tức, một bóng đen nhảy xuống khỏi đó.
“Anh Tê phải đỡ lấy cơ thế cô Trương đấy!”
Giang Vũ không cho Tê Thiên Minh cỏ thời gian suy nghĩ, ỏm eo của Tê Thiên Minh rồi ném anh ta bay đến chỗ Trương xáo xáo đang rơi tự do trên không trung.
“Á”.
Tê Thiên Minh sợ hái hét lớn, vì anh ta vân chưa biết trời tràng mây gió gì mà lại bị người ta ném thẳng lên không trung.
Nhưng khi thấy Trương xảo xảo đang rơi đến chồ mình, anh ta cũng vươn tay ra đỡ lấy cơ thế cúa cô gái theo bán năng.
Cơ thế của hai người liên tục thay đối trong không trung, vừa lúc Tê Thiên Minh có đủ thời gian đế giảm bớt lực khi ngã xuống. Ngay sau đó, hai người rơi xuống mặt đất.
Khi Giang Vũ thấy hai người sắp chạm đất, anh lập tức tách hai chân khuỵu khối, đứng tấn. Còn hai tay kết hình ảnh Thái Cực Tá Lực đế giảm bớt lực hút của trái đất vào Tê Thiên Minh và Trương xáo xảo.
Lúc này, tay phải của Giang Vũ đã giữ chặt phàn eo của Té Thiên Minh, còn tay trái nảm lấy cánh tay của Trương xào xảo rồi từ từ di chuyến xuõng dưới theo hướng rơi cùa cơ thế hai người.
Lúc cơ thế hai người sâp chạm đất, Giang Vũ đã vận sức nghiêng hai tay về phía sau đế tránh hai người gặp kết quả đáng tiếc khi chạm đất.
Giang Vũ buông eo của Tê Thiên Minh ra, câ người của anh ta tiếp tục lăn như một quá bóng cao su thêm mười mét nữa, mới chịu dừng lại.
Đồng thời, Giang Vũ cũng nhẹ nhàng kéo cánh tay của Trương xảo xảo rồi ôm cò gái vào lòng, sau vài vòng làn đế loại bó tất cá lực hút của trái đất, anh mới đặt cò gái đứng trên mặt đất thật vững vàng.
“Cò Trương còn trê nhưng lại nghĩ đến chuyện dại dột, chảc trong lòng tuyệt vọng lẳm rồi!”
Sau khi Giang Vũ ốn định cơ thế, mới rót chân khí vào cơ thế Trương xảo xảo, trêu chọc với vẻ mặt cười híp mât.
Khí của Giang Vũ truyền vào cơ thế Trương xảo xảo có tác dụng, đôi măt và mái tóc của cô gái đâ trở lại bình thường. Cô gái nằm trong lồng ngực Giang Vũ mà ngơ ngác nhìn người đàn ông xa lạ đối diện hỏi: “Anh là ai?”
“Tòi là người có thế cứu cô!”
Giang Vũ cười trừ trả lời: “Tôi không chỉ cứu mạng cò như hiện giờ, mà còn có thể chữa khỏi căn bệnh lạ của cô và khôi phục gương mặt cô trở nên xinh đẹp như trước kia”.
“Thế anh trai cũng cứu tôi đi chứ!”
Tê Thiên Minh nàm ờ cách đó hơn mười mét mà uất ức, gào lên.
Lúc Tê Thiên Minh vừa mới bị Giang Vũ ôm, ném lên giữa không trung, mà cơ thế anh ta chưa kịp bay lén điếm cao nhất đã bị cơ thế Trương xáo xáo rơi xuống đập trúng.
Sau cùng, anh ta còn xui xèo biến thành công cụ giám bớt lực hút cho Giang Vũ nên bị anh ném văng ngã ra đất, nố đom đóm mât. Anh ta cảm giác cú va đập vừa rồi còn kích thích hơn cả ngồi cáp treo, bây giờ xương khầp cơ thế như muốn rã ra luôn.
Giang Vũ không thèm quan tâm đến Tê Thiên Minh mà ngấng đầu nhìn lên, đúng lúc thấy Trương Hồng Nham ló đầu ra cứa số kiếm tra: “Cậu Trương không cần lo, em gái anh không sao”.
“May quá, thật sự tốt quá!”
Trương Hồng Nham đang đau lòng khóc lóc, lập tức vui mừng như điên.
Trong phòng!
“Thằng bất hiếu kia, em gái mày nháy lầu tự tử còn mày lại kêu may quá. Mày còn lương tâm không đấy!”
Trương Hiến Minh đang co quáp ngồi dưới đất tuyệt vọng, lại nghe con trai vui mừng kêu, lập tức tức giận gào lèn.
“Em gái không sao hết bô’ ơi!”
Trương Hòng Nham vui mừng đến mức nói nầng lộn xộn: “Giang Vũ ném Thiên Minh lên trời, sau đó lại bât Thiên Minh và em gái của con…
“Con đang nói lộn xộn gì đấy?”
Trương Hiến Minh lo lăng đến trảng bệnh, căng thẳng hói: “Chẳng lẽ, con cũng đố bệnh rồi sao?”
“Mệt quá! Tóm lại Giang Vũ đỗ cứu xảo Xào. Con bé không sao hết á!”
Trương Hòng Nham không thế nói rõ ràng, nõn nóng đến mức dậm chân. Sau đó, anh ta vội vàng chạy ra ngoài.
“Căn phòng này là tầng bốn, làm sao Giang Vũ đỡ được xảo xảo chứ?”
Trương Hiến Minh cử động cơ thế, tự hói rồi cũng theo con trai ra ngoài, ông ta vừa chạy theo vừa khóc lóc nói: “Con gái số khổ cúa bố, con đừng gặp chuyện gì đấy. Làm ơn đi!”
Lăng Phỉ Dương cau mày, đen mặt.
Ông ta vừa nghe Giang Vũ cứu Trương Xáo Xáo lập tức có một dự cám không lành sinh ra. Nhưng ông ta không biết, chuyện cụ thê’ ra sao thôi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...