Lúc này, Tổng giám đốc Hà vừa đi, tầm mắt của Mục Chính Hi liền rơi trên người Hạ Tịch Nghiên, anh có chút do dự, có phải hôm nay mua lễ phục cho Hạ Tịch Nghiên là một quyết định sai lầm rồi không?
Có thể thấy ánh mắt của những người đó không ngừng nhìn về phía cô, nếu như không có anh ở đây, chỉ e là người muốn bắt chuyện cũng đã đến rồi!
Chính vào lúc này, đằng sau có một giọng nói yếu ớt vang lên.
“Chính Hi…”
Mục Chính Hi đang đối mặt với Hạ Tịch Nghiên, cho nên chỉ cần nhìn một cái cũng có thể nhìn thấy người đằng sau Mục Chính Hi.
Ngoại trừ Lăng Tiêu Tường ra, còn có ai nữa?
Nghe thấy thanh âm, Mục Chính Hi quay đầu lại, khi nhìn thấy Lăng Tiêu Tường, anh cau mày.
Lăng Tiêu Tường biết Mục Chính Hi giận cô ta, cho nên đặc biệt đến tìm anh, nhưng không ngờ Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi lại ở đây nói nói cười cười, hơn nữa…
Nhìn trang phục của hai người, giống hệt như một đôi vậy.
Lúc đó, đôi con ngươi của Lăng Tiêu Tường lại bốc lên ngọn lửa đố kỵ.
Ánh mắt hung dữ quét qua Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên biết, Lăng Tiêu Tường lại hiểu lầm rồi!
Vô cùng cẩu huyết giống như trong phim truyền hình, lần nào cũng để Lăng Tiêu Tường nhìn thấy, rồi hiểu lầm!
Hạ Tịch Nghiên cảm thấy vận mệnh thật trêu người a!
“Tổng giám đốc Mục, không làm phiền hai người trò chuyện nữa, tôi đi trước đây!” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên đặt ly rượu trong tay xuống rồi đi.
Không muốn kẹp giữa bọn họ, càng không muốn để Lăng Tiêu Tường dùng ánh mắt địch ý nhìn cô.
“Đợi một chút!” Lúc này, Lăng Tiêu Tường đột nhiên mở miệng.
Bước chân của Hạ Tịch Nghiên ngừng lại ở đó.
Lăng Tiêu Tường càng lúc càng không ưa cô rồi.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên quay đầu nhìn cô ta: “Có chuyện gì sao? Cô Lăng?”
“Hạ Tịch Nghiên, cô có thể cách Chính Hi xa chút không?” Lăng Tiêu Tường nhìn Hạ Tịch Nghiên, từng chữ từng chữ một mà nói, cái ngữ khí đó, giống như là Hạ Tịch Nghiên cố ý tiếp cận Mục Chính Hi vậy.
Nghe thấy lời của Lăng Tiêu Tường xong, Hạ Tịch Nghiên cau mày, có chút buồn cười mà nhìn cô ta: “Cô Lăng, ý là sao?”
“Ý tôi là gì, cô chắc hẳn rất rõ!” Lăng Tiêu Tường nhìn Hạ Tịch Nghiên, hung hăng mà nói.
“Kể từ khi bắt đầu cô đã có âm mưu tiếp cận Chính Hi rồi đúng không, thế nào, nhìn thấy chúng tôi bây giờ trở thành thế này rồi, cô rất vui đúng chứ?” Lăng Tiêu Tường nhìn Hạ Tịch Nghiên, nói từng chữ từng chữ.
Bây giờ, có rất nhiều người ở hiện trường buổi tiệc rượu, rất là ồn ào, tạm thời vẫn không có ai chú ý đến đây.
Hạ Tịch Nghiên có chút buồn cười, suy nghĩ rồi nói: “Cô Lăng, cô có chứng hoang tưởng bị hại sao?”
“Cô!”
“Tôi đã nói, không phải cô cảm thấy tốt, là người khác cũng cảm thấy tốt đâu!”
“Tôi khiến các người trở nên như vậy sao? Cô Lăng, làm phiền cô nói cho rõ, tôi đã làm gì rồi vậy? Chuyện cô lấy đi thẻ diễn thuyết của tôi, tôi còn không có truy cứu, cô còn muốn thế nào nữa!?” Hạ Tịch Nghiên nhìn cô ta, từng câu từng chữ mà hỏi.
Nói đến thẻ diễn thuyết, sắc mặt Lăng Tiêu Tường chợt thay đổi, có chút lúng túng.
“Vậy cô cách xa Chính Hi một chút, rời khỏi Vân Duệ đi!” Lăng Tiêu Tường hung dữ mà nhìn cô nói.
Đều bởi vì cô, cô ta mới trở thành bộ dạng này, nếu như không phải cô, thì sẽ không có tất cả những thứ này.
Nghe vậy, khoé miệng Hạ Tịch Nghiên đột nhiên cong lên: “Có rời khỏi Vân Duệ hay không, là do tôi quyết định, chứ không phải cô, trước đây, tôi luôn có cái dự định này, nhưng mà bây giờ, hình như tôi thay đổi chủ ý rồi, còn nữa, không phải bây giờ tôi không rời khỏi Vân Duệ được, là Vân Duệ cần tôi!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Lăng Tiêu Tường, nói từng câu từng chữ rõ ràng, hơn nữa, còn nói vô cùng tự tin.
“Nếu như thật sự muốn tôi rời khỏi, bên kia, người đàn ông đó đó, cô đi bảo anh ta sa thải tôi đi, như vậy, tôi sẽ rời đi mà không nói tiếng nào!” Hạ Tịch Nghiên nhìn Lăng Tiêu Tường, cũng rành mạch từng chữ mà nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...