Cô Vợ Xấu Xí


Lòng Hạ Tịch Nghiên không khỏi lại trở nên căng thẳng.

“Tổng giám đốc Mục!” Cô rất bình tĩnh chào một tiếng.

Nhìn ly cà phê trong tay cô, Mục Chính Hi nhướn mày: “Buồn ngủ à?”
“Vẫn ổn!” Hạ Tịch Nghiên đáp.

“Nếu thật sự buồn ngủ thì về nghỉ ngơi đi!” Mục Chính Hi nói.

Nghe thấy câu này, Hạ Tịch Nghiên hơi ngạc nhiên nhưng vẫn mỉm cười: “Không sao, tôi vẫn trụ được!”
“Vậy thì tốt!” Mục Chính Hi gật đầu, không nói gì nữa mà đi thẳng về phòng làm việc.

Thấy anh đi, Hạ Tịch Nghiên thở nhẹ một hơi, chuyện này coi như đã qua, sau đó cô cũng đi về phía bộ phận thiết kế.


Bị giật mình nên cả buổi sáng Hạ Tịch Nghiên không hề buồn ngủ, cũng đã nghĩ gần xong bản thiết kế của mình, cùng Khả Khả xử lý trường hợp của Nguyên Thị, hai người cũng rất ăn ý.

Buổi trưa, họ vừa định đi ăn trưa thì Lăng Tiêu Tường tới.

Mỗi lần cô ta tới đều khiến bộ phận thiết kế tò mò.

Đương nhiên cô ta tới đây chắc chắn là để tìm Mục Chính Hi cùng đi ăn!
Người của bộ phận thiết kế đều biết.

Đến văn phòng của Mục Chính Hi phải đi qua bộ phận thiết kế, nên khi Lăng Tiêu Tường đi vào, vừa nhìn đã thấy Hạ Tịch Nghiên, nghĩ tới chuyện tối hôm đó, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn cô.

Hạ Tịch Nghiên cảm thấy cực kỳ cạn lời, địch ý của Lăng Tiêu Tường với cô đúng là không bình thường, cô chỉ coi như không nhìn thấy.

Chỉ thấy Lăng Tiêu Tường đi vào văn phòng của Mục Chính Hi.

Mục Chính Hi vừa định gọi Hạ Tịch Nghiên cùng đi ăn thì có người gõ cửa, sau đó Lăng Tiêu Tường bước vào.

Khi nhìn thấy cô ta, Mục Chính Hi nhướn mày: “Sao em lại tới đây?”
Sau khi nhìn thấy Mục Chính Hi, Lăng Tiêu Tường lập tức nhoẻn miệng cười, bước tới gần: “Chính Hi, mấy ngày nay nếu em không tìm anh thì em cũng không biết tìm em đúng không?!”
Lúc này Mục Chính Hi mới nhớ ra đã mấy ngày mình không gọi cho cô ta.

“Mấy ngày nay công ty bận chuyện dự thi nên hơi bận!” Mục Chính Hi hờ hững nói.

“Vậy sao?” Lăng Tiêu Tường hỏi ngược lại: “Em còn tưởng anh thay lòng rồi chứ!”

Nghe thấy câu này, Mục Chính Hi nhíu mày, ngoái nhìn cô ta: “Em đang phàn nàn với anh đấy à?”
Như sợ Mục Chính Hi sẽ giận, Lăng Tiêu Tường vội vàng nói: “Người ta cũng là sợ mất anh thôi mà, đi ăn trưa cùng em được không?” Cô ta vòng tay lên cổ Mục Chính Hi, nũng nịu nói.

Đã nói tới mức này rồi, Mục Chính Hi còn có thể nói gì, chỉ đành gật đầu: “Ừ!”
“Em đã đặt nhà hàng rồi!” Lăng Tiêu Tường cười nói.

Vì thế Mục Chính Hi đứng dậy, Lăng Tiêu Tường lập tức giúp anh cầm áo khoác ngoài, dáng vẻ đó như một cô vợ nhỏ nhanh nhẹn hoạt bát.

Mục Chính Hi mặc áo khoác xong thì hai người cùng đi ra.

Khi đi tới bộ phận thiết kế, Lăng Tiêu Tường cố ý khoác tay Mục Chính Hi.

Hạ Tịch Nghiên đang đứng ở nơi không xa, cô định đi ăn cùng Khả Khả, vừa lướt qua đã thấy cảnh này, mà Lăng Tiêu Tường lại nhìn cô bằng ánh mắt đầy khiêu khích, tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Hạ Tịch Nghiên chỉ là hờ hững nhìn thoáng qua, cứ như không nhìn thấy.

Cô thật sự không có hứng với sự khiêu khích của Lăng Tiêu Tường.


Lúc này Lăng Tiêu Tường đã đi tới, khi nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên thì khẽ nở nụ cười: “Cô Hạ!”
Nghe thấy giọng cô ta, dù Hạ Tịch Nghiên muốn không nhìn cũng khó.

Lúc này, Hạ Tịch Nghiên cũng nhếch miệng cười: “Cô Lăng!”
“Thế nào? Có muốn cùng đi ăn với chúng tôi không?” Lăng Tiêu Tường hỏi, vẻ khoe khoang quá rõ ràng.

Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Không cần đâu, tôi sợ phải ăn trong bầu không khí ngột ngạt, tôi đã hẹn đồng nghiệp rồi, không quấy rầy nữa!” Nói rồi, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười, sau đó nhìn sang Khả Khả: “Chúng ta đi thôi!”
Không cho họ cơ hội lên tiếng, Hạ Tịch Nghiên đã kéo Khả Khả rời đi.

Câu nói này khiến cho sắc mặt Lăng Tiêu Tường thay đổi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui