CHƯƠNG 285
“Chính Hi, hết bận chưa?” Bên kia điện thoại, Lăng Tiêu Tường thong thả hỏi.
“Vẫn chưa, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là xem anh hết bận chưa? Muốn gặp anh!” Lăng Tiêu Tường nói.
Lời của cô ta cũng không hề khiến Mục Chính Hi cảm thấy vui vẻ, anh dời tầm mắt nhìn về phía bóng dáng đang ngồi nói chuyện với bà cụ Mục ở nơi đó, khóe miệng cô khẽ nở nụ cười yếu ớt, lại hấp dẫn ánh mắt của anh.
“Chính Hi!?” Lúc này, trong điện thoại lại vang lên tiếng gọi.
Nghe vậy Mục Chính Hi mới hoàn hồn, lên tiếng: “Ngày mai rồi nói, hôm nay không được!”
“Vậy được, mai gặp nhé!” Lăng Tiêu Tường nói một tiếng, sau đó mới lưu luyến không rời cúp điện thoại.
Mục Chính Hi cũng cất điện thoại di động, vừa mới xoay người, lại trùng hợp thấy bà Mục xuất hiện ở sau lưng.
“Mẹ!” Mục Chính Hi gọi.
“Chính Hi, bận lắm sao?” Bà Mục hỏi.
“Vẫn tốt!” Mục Chính Hi nói: “Mẹ, có lời gì mẹ cứ nói thẳng đi!”
Từ nhỏ Mục Chính Hi đã thông minh nhanh nhạy, bà Mục mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn bóng hình của bà cụ Mục và Hạ Tịch Nghiên, sau đó lên tiếng: “Bà con có ý tứ gì, chắc hẳn con hiểu rõ rồi nhỉ!?”
Bà Mục nhìn Mục Chính Hi hỏi.
Nói đến chuyện này, Mục Chính Hi thoáng nhìn qua bên kia, gật đầu: “Hiểu rõi”
“Vậy con có ý gì?” Bà Mục hỏi.
Nói đến đây, Mục Chính Hi bước đến, hai tay đặt trên bờ vai bà Mục: “Vậy mẹ cảm thấy như thế nào?”
“Mặc dù mẹ rất thích đứa bé Tịch Nghiên này, có chừng có mực, biết lớn biết nhỏ, lại biết cách làm người ta vui lòng, nhưng quan trọng nhất vẫn là con cảm thấy như thế nào!” Bà Mục nói, đối với bà cảm nghĩ của con quan trọng hơn tất cả.
Vừa nói dứt lời, Mục Chính Hi cười: “Con cảm thấy cái nhìn của mẹ quan trọng hơn bất cứ cái gì!”
Không thể nghỉ ngờ, một câu nói khiến cho bà Mục tất vui vẻ.
“Cái thằng bé này!”
“Mẹ, mẹ yên tâm, con có chừng có mực!” Mục Chính Hi nói.
Nghe anh nói vậy, bà Mục gật đầu: “Cho dù như thế nào cũng phải cân nhắc đến cảm nghĩ của bà nội!”
“Con biết!” Mục Chính Hi nói.
Sau đó hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía bên kia.
Hạ Tịch Nghiên và bà cụ Mục vẫn đang ngồi nói chuyện ở bên kia, còn Mục Trần thì ngồi ở bên cạnh đọc sách, nghiên cứu cờ tướng.
Cảnh tượng này, hòa thuận ấm áp, ngay cả khóe miệng Mục Chính Hi cũng bất giác cong lên nở nụ cười nhẹ…
Một lát sau, bà Mục đi đến, nhìn bà cụ Mục nói: “Mẹ, mẹ nên uống thuốc, nên nghỉ ngơi rồi!”
“Ơ kìa, Tịch Nghiên vẫn còn ở đây, mẹ trò chuyện với Tịch Nghiên thêm một lát nữa, mẹ không uống, cũng không buồn ngủ!” Bà cụ Mục nói, rất rõ ràng, đang hăng say trò chuyện với Hạ Tịch Nghiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...