CHƯƠNG 244
Ở cùng một chỗ với hai người đó, sớm muộn gì Hạ Tịch Nghiên cũng bị ngạt thở mất.
Trông thấy Hạ Tịch Nghiên đi khỏi, Mục Chính Hi và Tống Kỳ ở lại đó cũng không còn ý nghĩa gì, nên mỗi người cũng rời đi.
Ở trên xe lúc này.
Hạ Tịch Nghiên dựa vào nơi đó, Đô Đô đang lái xe, vừa lái vừa liếc mắt nhìn sang Hạ Tịch Nghiên: “Nói đi, thành thật mà trả lời, cuối cùng là như thế nào Hạ Tịch Nghiên không chống đỡ lại được viên đạn bọc đường của Đô Đô, nên đã kể lại hết những chuyện đã xảy ra.
Lời vừa nói hết, chỉ nghe thấy một tiếng “kí, xe đột ngột dừng lại.
Cả người Hạ Tịch Nghiên ngã về phía trước, suýt nữa đã đâm phải tấm kính thuỷ tinh.
“Đô Đô, mình không chết dưới tay của Hà Lục Nguyên thì cũng chết trong tay của cậu đấy!” Hạ Tịch Nghiên nhịn không được nói, may mà cô phản ứng nhanh, đưa tay ra đỡ lại.
Bây giờ Đô Đô mới nhận ra: “Mình không phải cố ý đâu, nhưng mà lúc nấy cậu nói gì cơ, bắt cóc sao??”
Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
Bắt cóc!
Trời ạt!
Đô Đô sững sờ.
Đây là chuyện chỉ có trong phim truyền hình, vậy mà giờ lại xảy ra với Hạ Tịch Nghiên rồi, Đô Đô nhất thời không dám tin nên mới đột ngột đạp phải thắng xe.
Sau khi bình tĩnh trở lại, cô lập tức nhìn sang hạ Tịch Nghiên: “Cậu sao rồi? Có bị thương ở đâu không? Tên khốn nạn kia có làm gì cậu không!?” Nói rồi cô nhìn đi nhìn lại cả người Hạ Tịch Nghiên, tìm xem có bị thương ở đâu không.
Trông thấy dáng vẻ này của Đô Đô, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Mình không phải vẫn lành lặn ở trước mặt cậu đấy sao? Không xảy ra chuyện gì hết!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy vậy, Đô Đô mới yên tâm trở lại: “Không có chuyện gì mà cậu lại xuất hiện ở bệnh viện, có thể không lo được sao?”
“Là Mục Chính Hi đưa mình đến đó, vốn dĩ mình không sao cả, muốn quay trở về, nhưng ai mà biết được anh ta lại đưa mình đến bệnh viện chứ!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghe thấy vậy, Đô Đô ngẩn người, tiếp đó mỉm cười: “Sao rồi? Rất cảm động phải không? Anh hùng cứu mỹ nhân, vẫn quan †âm cậu đến vậy!”
Nghe thấy lời trêu chọc của Đô Đô, còn có biểu tình lắm lời của cô, Hạ Tịch Nghiên †rợn mắt nhìn cô: “Cô gái, tập trung lái xe đi!”
Đô Đô cười cười rồi mới khởi động xe, tiếp tục lái đi.
Lúc này, Đô Đô mới nhớ đến ngày hôm ấy: “Mình nói mà, hôm đó còn sớm mà mình đã không tìm thấy cậu, gọi điện thoại thì không bắt máy, mình tưởng cậu đi ngủ rồi, không ngờ lại bị bắt cóc!” Đô Đô nói.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Thật ra bây giờ nghĩ lại ngày đó, vẫn còn rùng mình!
Nếu như không phải Mục Chính Hi xuất hiện kịp thời thì hậu quả khó mà tưởng tượng được!” Hạ Tịch Nghiên nói.
Nghĩ đến đây, Hạ Tịch Nghiên hít thở sâu một hơi, như trút được gánh nặng.
Nhưng mà, người nói vô tình, người nghe lại hữu ý.
Hiếm khi Đô Đô nghe được một câu tán thưởng Mục Chính Hi từ trong miệng của Hạ Tịch Nghiên, bây giờ nghe thấy, không nhịn được quay lại trêu chọc cô: “Sao vậy?
Cảm động rồi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...