“Hà tất gì phải chấp nhặt với bọn họ chứ? Đừng có quên, em là thiên kim đại tiểu thư, so đo với bọn họ làm gì?” Mục Chính Hi nhàn nhạt lên tiếng, nói xong, tâm mắt nhìn về bóng ảnh ở ngoài cửa, ánh mắt
đó, tràn đầy ý vị…
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng của Lăng Tiêu Tường có thế nào cũng không thể nuốt trôi cục tức này được, nghĩ đến là tức giận.
Lúc này, Mục Chính Hi thu tầm mắt lại, nhìn sang cô ta, nhìn thấy cô ta vẫn còn đang tức thì nói: “Được rồi, anh lại đi mua với em một bộ nữa!” Thấy Lăng Tiêu Tường tức giận hậm hực, Mục Chính Hi lúc này
mới nhàn nhạt lên tiếng.
Mục Chính Hi cũng đã mở lời rồi, cô ta còn nói được gì nữa? Chỉ đành bất lực mà gật gật đầu: ” ừm” Bên ngoài cửa.
Đô Đô và Hạ Tịch Nghiên đi ra ngoài.
Vừa đi ra ngoài, Đô Đô liền nhịn cười không được mà nói: “Nhìn bộ dạng tức giận của người phụ nữ đó, tớ lại cảm thấy thật sướng!”
“Cho cô ta tức chết đi, giả vờ giả vịt cái gì chứ!”
Nghe thấy lời nói của Đô Đô, Hạ Tịch Nghiên cũng nhịn không được mà cười: “Cậu tàn nhẫn thật!”
“Haiz, chỉ là đau lòng cho 60 ngàn đó, vốn định cho 30 ngàn thôi, mà không có tiền lẻ nên cho luôn 60 ngàn!”
Hạ Tịch Nghiên: “…Ừm, rất là hào phóng, nếu như là tớ, cho 3 ngàn là đã không tệ rồi!”
Nghe Hạ Tịch Nghiên nói vậy, Đô Đô cười lên: “Hừ, cái này không là gì cả, nếu như để cho cô ta biết cậu chính là vợ cũ của Mục Chính Hi, tớ dám chắc mặt của cô
†a sẽ tức đến nhăn nhó hết lên đó!” Đô Đô nói.
Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên cười: “Cái đó không biết thì hơn, nếu không chắc cô ta sẽ nhắm đến công kích tớ chết mất!”
“Ha ha ha, thật là muốn xem bộ dạng cô ta bị tức chết, tưởng mình có gì giỏi lắm sao, còn có Mục Chính Hi nữa, trước đây không có phát hiện nhân phẩm của anh ta lại kém đến vậy Nghe Đô Đô nói vậy, Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ một hồi, sau đó gật đầu: “Đồng ý!” ka ha ha.
Hai người cùng cười lên, lên xe của Đô Đô.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi Đô Đô, chuyện của tớ và Mục Chính Hi, nhớ đừng nói cho ai biết đó.”
“Tớ biết rồi, cậu yên tâm đi, cho dù là mẹ ruột của tớ, tớ cũng không nói, cậu yên tâm đi!” Đô Đô cười nói.
Lúc này Hạ Tịch Nghiên cười một cái: “Tớ không muốn có thêm rắc rối đâu!”
“Yên tâm đi, tớ sẽ không nhắc cho dù chỉ là một chữ!” Nói xong, Đô Đô làm một tư thế khóa miệng lại.
Nhìn Đô Đô, Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Tớ tin cậu!”. Nói xong, khởi động chiếc xe, hai người đi mua đồ.
Ngày hôm sau.
Hạ Tịch Nghiên đi thẳng đến Vân Duệ.
Trải qua một loạt chuyện này, cô càng thêm kiên định, mình không thể ở Vân Duệ được.
Đi vào Vân Duệ, Hạ Tịch Nghiên đem đơn từ chức đi nộp cho bộ phận nhân sự.
Chị Trương, giám đốc của bộ phận nhân sự có chút ngạc nhiên: “Sao hôm qua mới đến mà hôm nay đã từ chức rồi, Cô Hạ, có phải là phương diện công việc có chỗ nào không tiện không?”
Nhìn chị Trương, Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Thật sự xin lỗi, tôi là do nguyên nhân cá nhân, không có liên quan gì với công ty đâu!”
“Là vậy à, thật đáng tiếc!” Giám đốc bộ phận nhân sự nói.
“Thật xin lỗi!” Hạ Tịch Nghiên thành khẩn nói, con người chị Trương rất không tệ, Hạ Tịch Nghiên cũng rất cung kính.
Lúc này, chị Trương suy nghĩ: “Tôi đem đơn từ chức nộp cho Tổng giám đốc rồi nói!”
“Ừm!” Lăng Tiêu Tường gật đầu.
Thế là, chị Trương đi đến văn phòng Tổng giám đốc, vừa đi không bao lâu thì đã về rồi. “Cô Hạ!” Chị Trương lên tiếng: “Tổng giám đốc Mục bảo cô đến văn phòng một lát!”
Nói ra cái này, mi tâm Hạ Tịch Nghiên nhíu lại: “Nhất định phải đi sao?”
“Ừm, đơn từ chức đã ở chỗ của Tổng giám đốc Mục rồi, anh ấy nói bảo cô đích thân đến một chuyến!” Chị Trương nói.
Hết cách, Hạ Tịch Nghiên chỉ đành gật đầu: “Dạ được, tôi biết rồi, làm phiền chị Trương rồi!”
“Nếu không có vấn đề gì thì ở lại đi”
Hạ Tịch Nghiên cười cười, không có trả lời mà hít thở một hơi thật sâu, rồi đi về văn phòng của Tổng giám đốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...