" Thiên Vân, cô ta ở đâu? "
" Thưa ngài, mong ngài bình tĩnh.
"
Bình tĩnh? Gia Khánh làm sao có thể bình tĩnh được trước thông tin một người đang sống sờ sờ đột nhiên lại được tìm thấy xác ở trong một ngôi nhà bị bỏ hoang?
Vương Xuân Thành nhìn thấy tâm trạng của chủ nhân mình không ổn định, liền lên tiếng.
" Nhị thiếu gia, chúng ta hãy bình tĩnh lại và vào bên trong xem thử..."
Gia Khánh gật gật đầu đồng ý, cùng Xuân Thành từng bước vào bên trong căn nhà hoang trước mặt.
Căn nhà ẩm ướt, mục nát, xem ra đã bỏ hoang từ rất lâu, không khí bên trong khiến người người đều cảm thấy có chút u ám và đáng sợ.
Anh bước đến bên thân thể cô gái trẻ đã được một tấm vải trắng che lại, tay không ngừng run rẩy nhấc nhẹ tấm vải lên, khuôn mặt trắng bệch không còn sức sống hiện lên trước mắt anh, rõ mồn một.
Thật không thể tin được, cô gái chỉ mới ba hôm trước còn gặp mặt Chu Xuân Miên giờ đây lại nằm ngủ yên ở nơi hoang tàn thế này.
Một giấc ngủ ngàn thu...
Một vị cảnh sát nghiêm nghị báo cáo với anh.
" Bên phía pháp y đã kiểm tra, Thiên Vân cô ấy cũng đã mất từ đêm hôm qua, vào lúc bảy giờ ba mươi phút.
"
Gia Khánh chợt nhớ ra gì đó, liền quay sang hỏi lại Xuân Thành.
" Chu phu nhân mất vào đêm hôm trước, lúc chín giờ? "
Vương Xuân Thành nghe thấy liền gật đầu, chân mày bắt đầu chau lại, dường như cũng nhận ra được điểm bất thường.
" Thiên Vân vậy mà lại mất trước Chu phu nhân một tiếng rưỡi? "
Hoàn toàn kì lạ!
Trong tay Chu phu nhân là sợi dây chuyền của Thiên Vân, nhưng cô ta đã mất trước bà ấy, vậy rốt cuộc làm sao bà ấy có được sợi dây chuyền đó?
Điểm gây tranh luận nhất vẫn là ai đã sát hại bà ấy và cả Thiên Vân?
Hoàn toàn kì lạ!
Trong tay Chu phu nhân là sợi dây chuyền của Thiên Vân, nhưng cô ta đã mất trước bà ấy, vậy rốt cuộc làm sao bà ấy có được sợi dây chuyền đó?
Điểm gây tranh luận nhất vẫn là ai đã sát hại bà ấy và cả Thiên Vân?
Cơn đau buốt đột nhiên ập tới, khiến anh bất giác nhíu mày, anh xoa xoa hai bên thái dương, việc trước mắt quá đỗi phức tạp, anh cần thêm chút thời gian để suy nghĩ.
Trước hết vẫn nên báo với Tiểu Chu của anh.
Anh ra khỏi hiện trường vụ án, lấy điện thoại ra gọi ngay cho Chu Xuân Miên.
Cô hiện tại vẫn đang ngồi trên giường bệnh, trong lòng thấp thỏm không yên, cứ cảm giác sắp có điều gì đó nguy hiểm sẽ xảy ra.
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô bất giác giật mình, sau đó nhanh chóng nhấc máy.
" Đã tìm thấy Thiên Vân rồi sao? "
Gia Khánh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng lên tiếng.
" Tiểu Chu, những điều anh sắp nói mong em hãy cố giữ bình tĩnh.
"
Nghe giọng điệu này của anh, chắc chắn là một việc cực kì hệ trọng.
" Anh cứ nói đi.
"
" Thiên Vân qua đời rồi..."
" S...Sao cơ?! "
Chu Xuân Miên gần như không tin vào tai mình, lời anh vừa nói là thật sao?
Có phải cô đang lạc vào một giấc mơ nào đó không? Sao có thể như vậy được?
Thụy Mỹ Yên mất, người bị vướng vào tình nghi lại là Thiên Vân, nhưng bây giờ cô ta lại chết bất đắc kì tử như vậy, rốt cuộc hung thủ thực sự là ai?
" Cô ta mất trước Chu phu nhân một tiếng rưỡi, hiện đang chuẩn bị đưa về trụ sở để khám nghiệm tử thi.
"
" Tức là hung thủ là một kẻ khác? "
" Đúng! "
Cô im lặng suy nghĩ thật kỹ trước vấn đề này, rốt cuộc một chút manh mối cũng không có, cũng chẳng để lộ ra sơ hở nào, hung thủ lại hành động một cách tinh vi như vậy...
Đôi mắt cô bỗng sáng lên, tim cơ hồ đập nhanh hơn, chân mày nhíu chặt, không thể tin được vào thứ mình vừa nghĩ tới.
" Trần Hạo, hắn ta đang ở đâu? "
Gia Khánh bất ngờ một vài giây liền hỏi lại.
" Em nghi ngờ Trần Hạo? "
" Hắn ta đã bắt Chu Lực Vinh về, còn nói hết sự thật cho chúng ta biết, tất cả đều hợp lý và đáng tin, vì sao em lại nghi ngờ hắn? "
Cô khe khẽ thở dài.
" Gia Khánh, anh quá ngây thơ.
"
Gia Khánh nghe xong cơ hồ có chút khó hiểu, Trần Hạo đã nói rằng tất cả những gì hắn làm đều là diễn kịch, chủ yếu chỉ muốn giúp cô sống sót và trừng trị kẻ ác, điểm đáng ngờ rốt cuộc nằm ở đâu?
Những gì hắn làm đều là diễn kịch!
Đúng rồi! Tài diễn xuất của hắn phải nói rất đỉnh, dường như không để lộ một chút sơ hở gì, khiến người khác vô cùng tin tưởng vào hắn, điển hình như chính Trần Gia Khánh anh đây!
" Hiện tại bây giờ chưa có manh mối nào cho là hắn ta làm, nhưng trước hết anh nên cẩn thận..."
" Người nên cẩn thận bây giờ không phải là anh.
"
Cô một lần nữa nhíu mày, nheo đuôi mắt khó hiểu một lúc rồi mới dần ngộ ra được sự thật.
" Tất cả những gì hắn làm đều là thật, hắn muốn tiếp tay cho Chu Lực Vinh và Thụy Mỹ Yên giết chết em cũng là thật...!"
" Suy cho cùng việc hắn muốn làm nhất vẫn là giết em.
"
Vừa nói ra suy nghĩ của mình, cô bất giác rùng mình một cái, quả thật con người này không hề đáng tin...
Gia Khánh cũng thật không ngờ vậy mà những nghi vấn của cô lại hợp lý đến vậy.
Trần Hạo đã kể lại tường tận câu chuyện của chính mình một cách thuyết phục như vậy, rốt cuộc là hắn đã nói dối hay nói thật?
Thật thật giả giả, tất cả cứ như một mớ hỗn độn, khó lòng mà dứt ra được.
Xã hội bây giờ, con người bây giờ đều thích những gì giả tạo, không thích những điều thật lòng.
Người biết làm không bằng kẻ biết nói, kẻ biết nói lại không bằng kẻ biết giả vờ.
Trần Hạo giả vờ giỏi như vậy, đúng là khiến anh có chút khâm phục.
" Có manh mối gì anh sẽ báo ngay cho em.
"
" Được.
"
Vừa dứt lời một tiếng động lớn phát ra từ bên ngoài phòng bệnh, lập tức thu hút sự chú ý của cô.
Những bóng người đằng sau cánh cửa phòng liên tục đấm đá lẫn nhau, trực giác của cô mách bảo, dường như có điều gì đó chẳng lành sẽ xảy đến...
[......].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...