Cô Vợ Xấu Xí Của Chiến Thần

Sau khi Ôn Như Tâm và Cố Trung đi ra khỏi biệt thự nhà họ Ôn, Ôn Như Tâm đột nhiên hất tay Cố Trung ra.

“Cố Trung, sao anh lại bướng bỉnh vậy!”

“Đây chính là cuộc họp gia tộc, anh không những ra tay đánh người mà còn không muốn xin lỗi, anh thật sự cho rằng mình là nhân vật lớn sao?”

“Như Tâm, anh chỉ là...”

“Được rồi, em không muốn nghe anh giải thích, em muốn bình tĩnh một chút, anh về trước đi.”

Ôn Như Tâm nói xong liền xoay người rời đi.

Cố Trung có chút bất đắc dĩ, anh đường đường là chiến thần hộ quốc của Hoa Hạ, đã bao giờ bị đối xử như vậy chứ?

Nhưng vì Như Tâm, anh vẫn chọn im lặng, bởi vì anh biết đối với Như Tâm mà nói thì người nhà chính là quan trọng nhất, thứ cô mong muốn nhất cũng là được nhà họ Ôn công nhận.

Lúc này điện thoại Cố Trung vang lên, là Tiểu Đao.

“A lô, có chuyện gì?”


“Đại nhân, là Hắc Long Vương, ông ấy muốn gặp ngài một lần.” “Được, tối nay, biệt thự Vân Long.”

“Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Trung châm một điếu thuốc, nhìn bầu trời, vừa hay anh muốn tìm Hắc Long Vương xin một tấm thiếp mời, như vậy địa vị của Như Tâm ở nhà họ Ôn cũng có thể được tăng lên.

Cố Trung đợi ở biệt thự nhà họ Ôn khoảng hơn một giờ, mọi người mới chậm rãi ra ngoài.

Ôn Trạch dẫn đầu một nhà cũng đi ra, có điều lúc này sắc mặt của bọn họ đều rất khó coi, bởi vì vừa rồi Cố Trung ra tay đánh người, bọn họ không những bị trách mắng cả buổi mà còn bị thu hồi một nửa phần trăm lợi nhuận được trích.

Ôn Thạch mở miệng trước, quát Cố Trung: “Tên phế vật nhà anh, chẳng những không giúp được chúng tôi mà gây chuyện nữa, lần này ông nội tức giận, thu hồi một nửa phần trăm lợi nhuận được trích, khiến một năm chúng tôi tổn thất hơn ngàn vạn.”

Phượng Xảo Lan cũng mắng: “Cậu xem Lãnh thiếu gia người ta đi, gia tài bạc triệu, phía sau lại có hiệp hội võ thuật Hàng Thành, cậu có gì so được với người ta?"

Tuy lúc nãy Ôn Như Tâm có oán giận Cố Trung, nhưng lúc này vẫn đứng ra nói đỡ cho anh: “Mẹ, em trai, được rồi, đừng trách Cố Trung nữa, anh ấy làm vậy cũng là vì giúp con thôi.”

Ôn Như Tâm nghĩ đến chuyện lúc nấy lớn tiếng với Cố trung, cũng cảm thấy rất có lỗi, dù thế nào thì Cố Trung làm vậy cũng là vì ra mặt cho mình.


Mặt Cố Trung không đổi sắc nói: “Yên tâm đi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ lấy được một tấm thiếp mời cho nhà họ Ôn.”

Nhưng giờ phút này mọi người lại chỉ là cười, rõ ràng không coi lời của Cố Trung là thật.

Buổi tối, Cố Trung tùy tiện tìm một cái cớ ra ngoài. Biệt thự Vân Long, trong vườn hoa có hai người đang đứng.

“Chiến Thần đại nhân, đã lâu không gặp.”

“Lần này gặp tôi là có chuyện gì?”

Giọng điệu Cố Trung rất bình thản.

Hắc Long Vương lập tức trầm giọng trả lời: “Tuy bây giờ cậu đã từ chức, nhưng tổng bộ vẫn mong cậu có thể trở lại quân khu trên danh nghĩa, lần này tôi nhận lệnh điều khiển Hàng Thành cũng là vì muốn mời cậu về.”

“Nếu như là khuyên tôi trở về thì không cần nói nữa, hơn nữa lời của ông chưa chắc đã là thật lòng.”

Sau khi Cố Trung nói xong, Hắc Long Vương xấu hổ mỉm cười. Thật ra trước khi Cố Trung xuất ngũ chính là một trong tám đại thống soái quân khu, đội quân gồm bốn đại vương bài và năm đại chiến vương dưới trướng

của anh tạo thành Thiên Long quân, là quân khu duy nhất đóng quân ở tiền tuyến.

Cho dù bảy đại quân khu còn lại gộp chung một chỗ cũng không phải là đối thủ của Thiên Long quân.

Cũng chính bởi vì Cố Trung rời đi, tám đại quân khu mới điều chỉnh hợp nhất thành năm đại quân khu, vốn muốn mời Gố Trung làm thống soái danh dự của

quân khu Tây Nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận