Cô Vợ Xấu Xí Của Chiến Thần

Ôn Như Tâm sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, nhìn Mộ Dung Vân hỏi: “Ông chủ Mộ Dung, tại sao anh lại đưa cái thẻ này cho tôi?”

Nghe vậy, Mộ Dung Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cố Trung, nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của người kia, anh ta lập tức run lên.

“Là thế này, hôm nay là kỉ niệm ba năm chúng tôi mở nhà hàng này, có một hoạt động rút thăm trúng thưởng, vừa hay cô lại rút trúng, cho nên cô nhất định phải nhận lấy tấm thẻ này.”

“Rút thưởng?”

Ôn Như Tâm khó hiểu, ánh mắt kinh ngạc, sao chuyện tốt như vậy lại rơi vào đầu mình thế?

Cố Trung thấy vậy cười nói: “Bà xã, mau nhận lấy đi.”

Mấy người ăn cơm xong thì hốt hoảng rời khỏi Vị Nhã Hiên, Ôn Như Tâm nhìn cái thẻ trên tay mình vẫn còn cảm thấy không chân thật.

“Như Tâm, con nói thật cho mẹ biết đi, có phải con quen biết ông chủ Mộ Dung không? Cậu ta chính là đại thiếu gia nhà họ Mộ Dung ở Kinh Thành đấy, nếu người ta có ý với con thì chờ đến khi vết thương trên mặt lành lại, con ly hôn với thằng phế vật này đi, có khi lại gả được vào nhà hào môn ở Kinh Thành ấy chứ.”

Ôn Như Tâm bất đắc dĩ lắc đầu.

“Mẹ, con không biết anh ta.”

“Haiz, được rồi.”

Mọi người vừa về đến nhà, Ôn Trạch liền nhận được một cú điện thoại.

“Là điện thoại của ông nội, chuẩn bị phải họp gia tộc ngay, mau chuẩn bị một chút.”


“Được, bố chờ con một chút.”

Ôn Như Tâm vừa mới tắm xong, chỉ có thể thay một bộ quần áo khác.

Mười phút sau, người nhà Ôn Hải vội vội vàng vàng ra khỏi cửa.

“Bố, sao ông nội lại đột nhiên lại muốn họp gia tộc?”

“Còn không phải là vì đại điển kế nhiệm của Hắc Long đại nhân sao, Hắc Long đại nhân lui từ tiền tuyến về làm thống soái ở tổng khu Tây Nam của chúng ta, đại điển kế nhiệm lần này chính là chuyện may mắn của Hàng Thành chúng ta.”

“Đúng vậy, nghe nói lần đại điển này chuẩn bị không ít khán đài, chắc là ông nội muốn nghĩ cách kiếm được một chỗ.”

Một lát sau, biệt thự nhà họ Ôn.

Hắc Long Vương điều khiển Hàng Thành, trở thành một trong năm đại thống soái quân khu, đây là chuyện lớn kinh động toàn bộ quân khu, cũng là chuyện lớn của toàn bộ Hàng Thành.

Đại điển kế nhiệm lần này là công khai, nhưng lại hạn chế người tham gia, tất cả những nhà quyền quý đều chăm chăm muốn cướp một chỗ.

Giành được vị trí chẳng những có thể được nhìn tận mắt gương mặt tôn quý của Hắc Long đại nhân mà còn thể hiện mình là gia tộc hàng đầu ở Hàng Thành.

Nếu là trước đây, Ôn Triều chắc chắn sẽ không có bất kì suy nghĩ gì, những bây giờ nhà họ Ôn đã ôm được đùi của một trong bốn đại gia tộc, đương nhiên ông cũng mong có thể chen chân vào hàng ngũ gia tộc hàng đầu.

Thế nên ông định để người nhà họ Ôn họp lại cùng nghĩ cách, có điều lúc này mọi người đã đến hết rồi, chỏ còn lại nhà Ôn Như Tâm là chưa tới.

“Bố, nhà con bé Như Tâm này đúng là không biết chừng mực, đây là hội nghị gia tộc, bắt chúng ta phải đợi lâu như vậy.”

“Đúng thế, từ khi họ lấy được 10% lợi nhuận từ tập đoàn Cổ Dược thì càng ngày càng tự cho mình là đúng.”

Mọi người oán giận nói, mãi sau bọn họ mới biết là hợp đồng có thay đổi.

Lúc này Ôn Triều mặc đồ màu đỏ, ngồi ở chính giữa, thật ra ông ta cũng mới biết chuyện này không lâu.

Trong mắt ông ta, trong ba đứa con trai thì Ôn Trạch là đứa vô dụng nhất, Ôn Thạch cũng là đứa vô dụng nhất trong đám cháu, còn cộng thêm một sao chổi Ôn Như Tâm nữa.

Ông ta vốn định thu hồi mười phần trăm lợi nhuận này, nhưng sau khi biết đây là ý của đại tiểu thư nhà họ Thẩm, ông ta liền bỏ qua ý định đó.

“Đủ rồi, đừng ầm ĩ nữa.”

Ôn Hải đứng ở một bên im lặng không nói gì, ông ta đang nghĩ cách thu hồi 10% lợi nhuận này, lợi nhuận trích cho bọn họ không nhiều lắm, nhưng vì Ôn Như Tấm lấy mất 10% nên lợi nhuận họ nhận được cũng giảm một nửa.

Đúng lúc này, cả nhà Ôn Trạch đi vào.

“Ngại quá, chúng tôi tới muộn rồi.”

Phượng Xảo Lan vừa vào cửa đã nhìn thấy người trong phòng.


Mọi người vừa nhìn thấy nhà Ôn Như Tâm quấn băng gạc trên mặt liền tức giận, dù gì nhà họ Ôn cũng được coi là một gia tộc có uy tín ở Hàng Thành, vậy mà lại có một trò cười như vậy.

Lần trước nếu không phải vì con nhỏ xấu xí này, sao nhà họ Ôn lại suýt bị diệt vong được.

Hơn nữa bọn họ vừa mới nghe nói, con nhỏ chết tiệt Ôn Như Tâm này đắc tội với con dâu nhà họ Vương ở Vị Nhã Hiên, may mà gặp được Hắc Long đại nhân mới hóa nguy thành an.

“Ôn Trạch, cậu đúng là kiêu ngạo thật đấy.”

“Cậu cho rằng lấy được 10% lợi nhuận của gia tộc là giỏi lắm à? Để cả gia tộc phải chờ các người lâu như vậy.”

Nghe vậy Ôn Trạch sửng sốt, Ôn Như Tâm lập tức tiến lên xin lỗi.

“Bác cả, cháu xin lỗi, là cháu làm chậm trễ, đừng trách bố cháu.”

Ôn Hải vẫn không tha: “Ôn Như Tâm, đừng tưởng rằng cô bám được đùi tập đoàn Cổ Dược là có thể coi thường gia quy.”

“Đúng vậy, lần trước bởi vì cô nên chúng tôi suýt chết trong tay nhà họ Cố rồi!”

“Không biết con nhỏ xấu xí này dùng thủ đoạn gì để bám đùi nhà họ Thẩm nữa.”

Người nhà họ Ôn thay nhau nói, Ôn Như Tâm không thể phản bác, mặt đỏ bừng.

“Đủ rồi!”

Ôn Triều quát to một tiếng, mọi người mới yên tĩnh lại.

Cố Trung nhìn cảnh tượng này, từ đầu tới cuối vẫn giữ im lặng, anh không muốn sự lỗ mãng của mình làm Như Tâm gặp phiền phức.

Ôn Triều thấy tất cả mọi người đã im lặng mới trầm giọng nói: “Ba ngày sau chính là đại điển kế nhiệm của thống soái Hắc Long, bên ngoài đồn chỉ có mấy chục người được tham gia, nếu có thể lấy được một vị trí thì nhất định sẽ khiến nhà họ Ôn chúng ta chen chân vào hàng ngũ gia tộc hàng đầu ở Hàng Thành.”

“Mọi người thử nghĩ xem có cách gì giành được vị trí đó không?”


Vừa nói xong, mọi người vừa rồi còn ồn ào đều câm miệng lại.

Ôn Triều nhìn mọi người một cái, hừ lạnh: “Một đám bỏ đi, lúc tranh giành lợi ích thì thi nhau nói, đến lúc bảo cống hiến cho gia tộc thì câm miệng cả lũ.”

Ôn Mặc con trai Ôn Hải mở miệng nói: “Ông nội, ông để Như Tâm nghĩ cách đi.”

“Không phải nó có quan hệ với nhà họ Thẩm sao? Với quan hệ của nhà họ Thẩm, lấy một vị trí chắc không phải chuyện gì khó chứ?”

“Đúng vậy, tôi nghe nói ngay cả ông chủ Mộ Dung của Vị Nhã Hiên cũng cúi đầu dưới váy của em họ đấy, cùng lắm thì bảo cô ta ngủ với ông chủ Mộ Dung một đêm, dù sao sau lưng cũng không biết đã làm bao nhiêu chuyện mờ ám rồi!”

Tính cách Ôn Như Tâm có chút yếu đuối, bình thường cũng không tranh luận với người khác, nhưng giờ phút này cũng tức giận quát: “Anh nói gì cơ?”

“Nếu không phải cô ngủ với ông chủ Mộ Dung, sao anh ta lại cho cô thẻ VIP của Vị Nhã Hiên chứ, hơn nữa nhà họ Thẩm còn chỉ đích danh cô phụ trách hạng mục.”

“Không biết đã nằm trên giường phục vụ bao nhiêu người rồi.”

“Anh…” Ôn Như Tâm run rẩy, tức giận không nói được lời nào.

Đúng lúc này, Cố Trung chậm rãi đi ra, sau đó giơ tay lên.

Bốp!

Thanh âm trong trẻo vang lên, trên mặt Ôn Mặc có thêm một dấu bàn tay màu đỏ.

“Xin lỗi ngay!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận