Lý Đình Đình nói xong liền rời đi, lúc này mọi người mới phản ứng lại.
“Cái tên khốn nạn này, lần này suýt nữa thì bị cậu hại chết rồi, may là có Hắc Long đại nhân, nếu không chỉ sợ lần này cả gia tộc đều sẽ bị liên lụy.”
“Mẹ, đừng nói nữa.”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói nữa à, nếu không phải tại cái tên sao chổi nhà cậu, sao chúng ta lại đắc tội với người ta chứ.”
Ôn Trạch nhìn Phượng Xảo Lan nổi giận, cẩn thận nói: “Bà xã, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói.”
“Bây giờ ông biết nói chuyện rồi đấy à, vừa nãy đứng một góc như con rùa đen rụt đầu vậy, rắm còn không dám đánh, sao tôi lại gả cho một tên vô dụng như ông chứ.”
Nhìn thấy Lý Đình Đình rời đi, lúc này Ôn Thạch và Đường Sở mới rời khỏi đám người quay lại.
“Đủ rồi, mẹ, đừng nói nữa, mẹ thấy chưa đủ mất mặt à?”
“A, hình như đến chúng ta rồi, mau vào ăn cơm thôi.”
Nghe vậy, Phượng Xảo Lan mới bằng lòng bỏ qua.
Nhưng Phượng Xảo Lan vừa mới tiến vào đại sảnh liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, bà ta lập tức biến sắc.
“Xảo Lan, sao bà lại ăn cơm ở đây?”
Một phu nhân mặc sườn xám kéo một người đàn ông trung niên âu phục giày da đứng trước mặt bọn họ.
“Hiểu Như, lâu quá không gặp.”
Trong mắt Phượng Xảo Lan hiện lên chút kì lạ.
Triệu Hiểu Như là đồng nghiệp của Phượng Xảo Lan thời còn trẻ, hai người vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh của nhau, nhưng cho dù là nhan sắc hay năng lực làm việc thì Phượng Xảo Lan đều trên bà ta một bậc, cho nên bà ta vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Triệu Hiểu Như khinh bỉ nhìn thoáng qua Phượng Xảo Lan, đắc ý nói: “Đúng là lâu quá không gặp, mọi người cũng tới đây ăn cơm sao? Có cần chồng tôi đặt phòng giúp không?”
Người đàn ông trung niên bên cạnh lập tức phụ họa nói: “Chào mọi người, tôi là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Khoái Đạt, không biết vị này làm việc ở đâu?”
Phượng Xảo Lan sửng sốt một chút, lập tức trả lời: “Chồng tôi là quản lý tập đoàn Ôn thị, hơn nữa còn là cổ đông.”
“Hả? Không nhìn ra đấy, làm cổ đông, lại còn là cổ đông của tập đoàn Ôn thị sao lại ăn cơm ở đại sảnh thế? Không phải là bà đang khoác lác chứ?”
Triệu Hiểu Như chỉ dùng một câu đã xé toạc lời nói dối của Phượng Xảo Lan, mặt bà ta lập tức đỏ bừng.
“Bà bà mới đang khoác lác!”
Triệu Hiểu Như nhìn mặt là biết Phượng Xảo Lan đang nói dối, trước kia lúc đi làm bà ta vẫn luôn bị Phượng Xảo Lan đè đầu cưỡi cổ, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội nở mày nở mặt, đương nhiên là rất đắc ý.
“Đây là Như Tâm đúng không, nghe nói gả cho một tên lính quèn, nhưng cũng đúng thôi, dù sao cái nhan sắc này cũng không kén chọn được.”
Nghe thấy lời này, Phượng Xảo Lan đỏ bừng, nhưng Triệu Hiểu Như vẫn chưa muốn buông tha.
“Đây là con rể tôi, vừa mới gây dựng sự nghiệp, có một công ty nhỏ, tài sản cũng không nhiều lắm, chỉ mấy trăm triệu mà thôi.”
Nghe vậy, Phượng Xảo Lan lập tức câm nín, bà ta cũng muốn tranh luận, nhưng mà không tìm được điểm gì để tranh luận cả.
Cố Trung nhìn cảnh này thì bất đắc dĩ lắc đầu, anh không thích khoe khoang, nhưng anh cũng không muốn Như Tâm phải mất mặt, không thể ngẩng đầu lên trước mặt người khác.
Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số của Tiểu Đao.
Dùng tốc độ nhanh nhất, lấy danh nghĩa của Như Tâm đặt một phòng tốt nhất ở Vị Nhã Hiên.
Sau khi cúp điện thoại, anh xoay người đi tới bên cạnh Ôn Như Tâm nói: “Như Tâm, không phải chúng ta đã đặt một phòng tốt nhất ở đây sao, đi ăn cơm thôi.”
Nghe vậy, Triệu Hiểu Như lập tức bật cười: “Ha ha ha ha, cười chết tôi mất!”
“Thằng nhóc kia, cậu có biết phải thế nào mới đặt được phòng tốt nhất ở đây không?”
“Mỗi năm tôi tiêu phí ở đây hơn trăm vạn cũng chỉ có thể đặt một phòng nhỏ cấp ba, cho dù là người của bốn đại gia tộc đến cũng chỉ có thể vào phòng cấp một.”
“Tôi nghe nói Vị Nhã Hiên này chỉ có duy nhất một phòng đặc biệt, chắc cũng chỉ có người có cấp bậc như Hắc Long đại nhân mới có thể ăn cơm ở đó, cậu là cái thá gì chứ?”
Giờ phút này, những người xung quanh cũng đều phát ra tiếng cười nhạo.
“Tên phế vật nhà họ Ôn này đúng là biết khoác lác, một tên lính quèn có thể ăn cơm ở đây đã là tốt lắm rồi, còn dám to mồm.”
“Phòng bao đặc biệt ở Vị Nhã Hiên bình thường đều không tiếp khách, chỉ dùng để tiếp đãi hào môn đỉnh cấp, có tiền cũng không đặt được.”
Đối mặt với những lời cười nhạo của mọi người, Phượng Xảo Lan càng cảm thấy nhục nhã.
“Phế vật, cậu sợ chưa đủ mất mặt à?”
“Cố Trung, đừng nói nữa.”
Ôn Như Tâm cũng đưa tay ngăn lại, tuy cô biết Cố Trung muốn lấy lại mặt mũi cho họ, những lời này đúng là không tin được.
Phòng đặc biệt của Vị Nhã Hiên, có thể ăn cơm ở đó cũng như chứng minh được thân phận vậy, nhà họ Ôn bọn họ còn lâu mới có tư cách đó.
“Tôi thấy nhà các người đúng là nghèo đến điên rồi, ông xã, chúng ta đi.”
Triệu Hiểu Như cười lạnh một tiếng, kéo chồng đi ra ngoài dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Mọi người nhà họ Ôn, ngoài Cố Trung ra thì sắc mặt ai nấy đều xanh mét, Phượng Xảo Lan nghiến răng nghiến lợi, muốn lột da Cố Trung.
Đúng lúc này, từng tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu trắng đi ra, đôi mắt ưng dường như đang tìm kiếm gì đó, sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt Triệu Hiểu Như.
“Đây không phải là Mộ Dung tiên sinh sao? Ông chủ của Vị Nhã Hiên.”
“Đúng vậy, đây mới là người khiêm tốn này, nghe nói anh ta là người của gia tộc Mộ Dung ở Kinh Thành, rất ít khi lộ diện.
Mộ Dung Vân vừa mới nhận được điện thoại của tổng bộ quân đội, anh ta không dám chậm trễ chút nào.
Lúc này nhìn thấy con gái của Triệu Hiểu Như, anh ta còn tưởng là Ôn Như Tâm, lập tức tiến lên cung kính nói: “Thật có lỗi, là tôi tiếp đãi không chu toàn, phòng đặc biệt đã được chuẩn bị xong rồi, mời mọi người vào.”
Lời vừa nói ra như sấm sét giữa trời quang, tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Xem ra tập đoàn Khoái Đạt này không đơn giản, có thể khiến ông chủ Mộ đích thân tiếp đón.”
“Đúng vậy, khiêm tốn không lộ ra chút thông tin gì, không chừng lại là quý tộc họ hàng xa của đại gia tộc ở Kinh Thành ấy.”
Nhưng giờ phút này người nhà Triệu Hiểu Như cũng ngây ra, đùa cái gì vậy, đối phương chính là ông chủ của Vị Nhã Hiên đấy, sao lại đích thân tiếp đón bọn họ, hơn nữa còn chuẩn bị phòng đặc biệt nữa.
Triệu Hiểu Như sửng sốt một chút, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy ông chủ Mộ Dung tiếng tăm lừng lẫy đích thân tiếp đón, bà ta liền dương dương đắc ý nhìn mọi người.
Cố Trung nhìn cảnh tượng này cũng sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.
Mộ Dung Vân vừa ra khỏi cửa liền gặp người nhà Triệu Hiểu Như, nhất định là nhận lầm người.
Anh cố ý lớn tiếng nói: “Ôn Như Tâm, chúng ta trở về thôi.”
Mộ Dung Vân ở cửa nghe thấy lời này lập tức run lên, ngẩng đầu thấy hai người Cố Trung liền nhận ra mình nhận lầm người, lập tức đuổi theo.
“Cô là Ôn Như Tâm tiểu thư sao?”
“A? Đúng vậy.”
“Ôn tiểu thư, ngại quá, vừa rồi là tôi nhận lầm người.”
“Tôi đã chuẩn bị xong phòng đặc biệt cho cô rồi, mời cô vào!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...