Cô Vợ Tỷ Phú Mua Một Tặng Một
Ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng của Diệp Lâm liếc nhìn Trình An Nhã vẫn luôn cúi đầu, sau đó lại nhìn Dương Trạch Khôn không nói lời nào, đôi mắt hơi nheo lại ẩn chứa cơn giận mãnh liệt.
Vân Nhược Hi đứng cách đó không xa, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp lóe lên vẻ khoái trá.
Trình An Nhã có con rồi?
Đúng là một tin vui!
"Dương thiếu gia, tạm biệt!" Diệp Sâm gằn giọng nói, sau đó không đợi Dương Trạch Khôn trả lời anh đã dẫn Trình An Nhã rời khỏi buổi tiệc.
Dương Trạch Khôn lo lắng nhìn theo bóng dáng của bọn họ.
Vân Nhược Hi muốn đuổi theo nhưng bỗng dừng chân, lộ ra nụ cười chiến thắng.
Nếu Trình An Nhã đã có con, thì chắc chắn cô không phải là mối đe dọa của cô ta.
Diệp Sâm có thân phận gì? Một người phụ nữ đã có con làm gì xứng với anh?
Trong xe, rất yên tĩnh.
Trái tim Trình An Nhã đập thình thịch, như muốn vọt lên tận cổ họng, đầu óc luôn bình tĩnh của cô lúc này không còn bình tĩnh được nữa.
Nếu Diệp Sâm đi điều tra cô, chắc chắn Ninh Ninh sẽ chạy không thoát.
Khi anh nhìn thấy Ninh Ninh anh có liên tưởng đến chuyện gì không?
Cô là người duy nhất nhớ lại quá khứ đã quên đó, còn Diệp Sâm đã quên từ lâu, vì vậy nếu anh nhìn thấy Ninh Ninh có thể anh sẽ nhớ lại.
Đến lúc đó cô phải làm sao?
Ninh Ninh là tất cả của cô.
Bất kỳ ai cũng không thể cướp đi, dù là Diệp Sâm cũng vậy.
Tuyệt đối không thể!
Làm sao bây giờ?
Hoang mang, sợ hãi, tất cả chen chúc trên mặt Trình An Nhã, khiến sắc mặt cô càng thêm trắng bệch.
Xe phanh đột ngột, Trình An Nhã hoảng hồn, đảo mắt thì bắt gặp ánh mắt như ác ma của Diệp Sâm đang nhìn cô: "Năm nay cô bao nhiêu tuổi?"
Anh hỏi câu này với thái độ vô cùng bình tĩnh.
"Hai mươi bốn!" Trình An Nhã lo lắng không yên trả lời thật.
"Hai mươi bốn?" Diệp Sâm cân nhắc số tuổi: "Con trai của cô bao nhiêu tuổi?"
"Tổng giám đốc Diệp, đây là việc riêng của tôi." Trình An Nhã lạnh nhạt nói: "Không phải tổng giám đốc Diệp vẫn luôn nhấn mạnh việc công ra công, việc riêng ra việc riêng sao?"
Giọng điệu gì chứ? Anh chỉ lớn hơn tôi có mấy tuổi, khinh thường tôi còn trẻ vậy mà có con à? Anh cứ tự khinh thường mình thì hay hơn.
O(╯□╰)o!
Diệp Sâm gần như không nghe cô nói gì, dường như nhớ tới gì đó, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm: "Người lần trước gọi điện là con trai cô?"
Trìn An Nhã không trả lời xem như ngầm thừa nhận.
Buồng xe chật hẹp tràn ngập bầu không khí nguy hiểm.
Trình An Nhã cố gắng cỡ nào cũng không nở được nụ cười đặc trưng thường ngày của cô.
Phải thì sao?
Lòng bàn tay vì căng thẳng mà đổ đầy mồ hôi, cô sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Sâm.
Tay Diệp Sâm chậm rãi gõ lên vô lăng, từng tiếng vang lên rất đều đặn, nhưng đối với Trình An Nhã mỗi tiếng gõ đó như búa tạ gõ vào tim, nặng nề mà nghẹt thở.
Diệp Sâm, đang tức giận!
Không phải tức giận mà là đang giận dữ!
Nếu anh biết sự tồn tại của Ninh Ninh thì mọi việc sẽ diễn biến thế nào?
"Cô Trình, cô thật biết giả vờ!" Diệp Tam Thiếu nghiêng đầu, cười hờ hững nói ra một câu, trong mắt lộ ra tia tức giận nhưng vẻ mặt lại vô cùng gian tà, quyến rũ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...