Cô Vợ Tỷ Phú Mua Một Tặng Một

"Tại sao muốn biết?" Lần này Diệp Sâm ngoài ý muốn không hề cáu kỉnh, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cô, cực kỳ lạnh lẽo như thể sự ấm áp của ánh mặt trời mang lại bị sự lạnh lùng của anh cuốn mất.

Phảng phất như gió thu lá rụng, trăm dặm tiêu điều.

Trình An Nhã im lặng, cô nghĩ Diệp tam thiếu rất khiến người ta có cảm giác rét lạnh.

Lạnh đến mức này, cũng cần có cảnh giới.

"Lần đầu tiên ông Diệp thấy tôi, vẻ mặt kia như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Còn ông Dương lần đầu gặp tôi, lại kích động đến mức lên lầu. Thế mà lần thứ hai ông ta gặp tôi lại khoan dung đến độ muốn tôi kết hôn với đàn anh. Còn anh hận gương mặt này như vậy. Lẽ nào một người bị ba người biến thái các người một là nhòm ngó, hai là thù hận như tôi không nên có cảm giác nguy hiểm, không nên tìm hiểu ngọn ngành sự việc hay sao?"

Diệp Tam thiếu nhìn cô thật sâu, khẽ nói: "Thật ra cũng không phải tôi rất hận Lâm Hiểu Nguyệt!"

"Anh nói bậy, nếu anh không hận bà ta tại sao hôm đó lại hận đến độ muốn bóp chết tôi?" Cô thề, lúc Diệp tam thiếu giả vờ đáng thương, cô sẽ không mắc bẫy nữa!

Tiền án chất chồng như vậy, cô tin anh mới lạ!

"Là thật! Nếu không tại sao lần đầu tiên tôi gặp cô lại không nổi giận?" Diệp Tam Thiếu liếc mắt, cô muốn tin thì tin vì sự thật vốn là như vậy: "Tôi là hận Lâm Hiểu Nguyệt, lẽ nào cô làm thư ký cho tôi nửa tháng mà không phát hiện sao? Hôm đó là tôi về nhà họ Diệp, thấy tấm hình của Lâm Hiểu Nguyệt mới nhớ ra, muốn lợi dụng cô đi kích thích ông Dương mới là thật!"

Anh nổi giận, chỉ là... tâm trạng bất ổn thôi!

Chỉ là một kiểu trút giận!

"Rốt cuộc chuyện đó là thế nào?" Trình An Nhã tạm thời tin anh. Tuy anh nói không cực kỳ hận Lâm Hiểu Nguyệt nhưng anh vẫn rất hận chỉ là không bằng ông Diệp và ông Dương thôi!


Bỗng Trình An Nhã thấy lo lắng, với tâm lý u ám của Diêp tam thiếu, lỡ ngày nào đó anh nghĩ thông suốt rồi liệu có bóp chết cô không?

Ừ, rất có thể!

Bởi vì với tính cách vặn vẹo như vậy thì không thể phán đoán bằng tư duy bình thường được!

Diệp tam thiếu im lặng một hồi: "Nếu cô muốn nghe, tôi sẽ nói cho cô biết!"

Năm mươi năm trước, ông Diệp và ông Dương là đôi bạn rất thân, còn thân hơn cả anh em ruột. Và vợ chưa cưới của ông Diệp chính là Lâm Hiểu Nguyệt!

Đây là một câu chuyện cực kỳ cũ rích!

Đã là bạn thân đương nhiên ông Diệp sẽ giới thiệu vợ chưa cưới của mình cho ông Dương biết. Lúc trẻ ông Diệp có tiếng là cục cằn và hung dữ, nhưng ông ta lại yêu Lâm Hiểu Nguyệt sâu sắc, cực kỳ bảo vệ bà ta.

Ông ta rất yêu Lâm Hiểu Nguyệt, thứ nhất là vì bà ta rất dịu dàng, thứ hai bà ta lại rất xinh đẹp, mang ra ngoài gặp người khác ông Diệp cũng thấy mát mặt.

Nhưng Lâm Hiểu Nguyệt lại không thương ông Diệp. Chỉ vì ba mẹ Lâm Hiểu Nguyệt tham chút tiền của ông Diệp mới bán con gái cho ông Diệp. Lâm Hiểu Nguyệt là thiếu nữ mang chút chí chất kiểu lãng mạn và u sầu.

Cô ta khao khát một tình yêu đẹp đẽ, hy vọng tìm được một hoàng tử quyến rũ, dịu dàng, tình cảm, đa tài đa nghệ. Đây cũng là giấc mơ tình yêu của mọi thiếu nữ!

Còn ông Diệp ngoài vẻ ngoài đẹp trai ra, những cái khác đều không phù hợp với điều kiện của Lâm Hiểu Nguyệt, đã vậy tính tình lại còn cộc cằn, không lãng mạn chút nào. Lâm Hiểu Nguyệt rất đau khổ, mà quen biết được một người tài hoa, phong độ ngời ngời như ông Dương chính là giọt nước mát tưới lên trái tim khô cằn của người thiếu nữ.

Ông Dương cũng yêu một thiếu nữ dịu dàng lãng mạn như Lâm Hiểu Nguyệt, chàng có tình, nàng có ý, cứ thường xuyên qua lại như vậy nên ngọn đuốc tình cũng bốc cháy.


Khi đó MBS mới thành lập, ông Diệp rất bận rộn không có thời gian đi cùng Lâm Hiểu Nguyệt nên hết giờ học là chạy đến nhà máy, đương nhiên sẽ giao vợ chưa cưới cho ông Dương mà mình tin tưởng nhất chăm sóc.

Ông ta nào biết ông Dương và Lâm Hiểu Nguyệt sẽ phản bội ông ta.

Nhưng giấy làm sao gói được lửa. Có một hôm trên bàn ăn, Lâm Hiểu Nguyệt nôn nghén vì có thai khiến ông Diệp tức không chịu được.

Lúc trẻ, mặc dù ông Diệp rất yêu Lâm Hiểu Nguyệt, rất nghe lời cô ta, hầu như không bao giờ làm trái ý của Lâm Hiểu Nguyệt, cũng rất trân trọng cô ta, chưa từng chạm vào cô ta. Ông ta vốn định đợi bọn họ tốt nghiệp xong sẽ kết hôn.

Thế mà lúc này Lâm Hiểu Nguyệt lại mang thai, là đàn ông ai cũng biết ông Diệp đã bị cắm sừng!

Ông Diệp được gọi là cáu kỉnh, lúc đó là khoảng thời gian trẻ trung đầy sức lực, cộng thêm tính tình nóng nảy nên khi biết chuyện, ông ta chỉ muốn giết chết đàn ông gian díu với vợ mình, bởi thật ra rất dễ để điều tra ra người này.

Vào thời điểm đó, MBS mạnh hơn Diệu Hoa, bọn họ lại học cùng trường, Lâm Hiểu Nguyệt là người nhút nhát, hướng nội và gần như không có bạn bè ngoài ông Dương ra.

Cứ như thế mục tiêu đã bị phát hiện!

Có thể nói chuyện này đã trở thành đả kích trí mạng với ông Diệp.

Bạn thân và vợ chưa cưới phản bội ông ta. Ông Diệp giận đến nỗi cầm súng đi tìm ông Dương. Lâm Hiểu Nguyệt hoảng sợ, thật ra bà ta cũng rất hối hận!

Tuy nói tình yêu chân thành không có lỗi!


Nhưng quả thật ông Diệp rất che chở bà ta, người đàn ông cục súc như vậy lại có thể nghe lời bà ta răm rắp đúng là không dễ dàng gì. Bà ta cũng rất áy náy đối với ông Diệp.

Vì không muốn hai người trở mặt với nhau, bà ta liền chạy đi ngăn lại!

Khi đó, ông Dương cũng là một người si tình, thậm chí còn cầu xin ông Diệp tác thành cho ông ta và Lâm Hiểu Nguyệt. Mâu thuẫn càng trở nên gay gắt hơn, ông Diệp bắn vào ông Dương, Lâm Hiểu Nguyệt lấy thân đỡ, sau đó rơi xuống dòng nước chảy xiết...

Thế là một đôi bạn thân vì Lâm Hiểu Nguyệt trở mặt thành thù, vừa đấu đã đấu mấy chục năm, ai cũng không từ thủ đoạn, dẫn đến một đoạn bi kịch tàn khốc sau này!

"Thực sự là máu chó!" Sau khi cô Trình nghe xong liền thốt lên. Kiểu cốt truyện này đúng kiểu mà những cô gái thích và những nhà biên kịch máu chó thích nhất, ti vi cũng thường hay chiếu mấy bộ phim thể loại này, cô xem mà đau hết cả mắt.

Có thể nói cốt truyện này ngược đến nỗi những cô gái thích phim ngược cũ rích phát lúc tám giờ khóc lóc thảm thương.

Nhưng cô Trình lại rất không thích, Ninh Ninh ở bên cạnh vành mắt đỏ hoe. Trình An Nhã cảm thấy sấm sét cuồn cuộn, bom nổ ầm ầm: "Cục cưng, con cảm động đến khóc đấy à?"

Cảnh tượng này càng khoa trương hơn!

Trình An Nhã hết nói nổi rồi!

Diệp tam thiếu cũng không khá hơn!

Hai người nhìn Ninh Ninh bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh!

"Ba mẹ yêu quý của con, hai người nhìn một chút xem con đang làm gì được không?" Ninh Ninh dùng ánh mắt đỏ như mắt thỏ khinh thường nhìn cặp ba mẹ không biết làm việc nhà này.

Cục cưng đang cắt hành tây.

Sau khi khinh thường xong, cậu dứt khoát đặt con dao xuống, đi vào phòng lấy cặp kính râm ra đeo vào tiếp tục cắt!


Khuôn mặt mũm mĩm đeo cặp kính đen chẳng khác đại ca giang hồ, thế mà lại đang cắt từng lát hành trong bếp, cảnh tượng này đúng là đánh mạnh vào thị giác của người xem!

Cô Trình im lặng.

Diệp Tam Thiếu cạn lời.

Đứa con trai này quá có tài!

"Chúng ta tiếp tục, nói như vậy là ông Dương cướp vợ chưa cưới của ông Diệp, cho nên bọn họ trở mặt thành thù, ông Diệp coi như là người bị hại?" Trình An Nhã mím môi, thầm nghĩ. Cốt truyện quá máu chó này không quan trọng với cô. Cô biết quan trọng nhất là những ân oán liên quan đến chuyện này. Bởi vì Diệp Sâm sinh ra chuyện này hơn mười mấy năm: "Sau đó đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có sau đó!" Diệp Tam Thiếu khẽ nói, khóe môi mím lại thành một đường thẳng.

Không có sau đó?

Trình An Nhã mỉm cười: "Vậy anh ở đâu ra?"

Diệp tam thiếu nghiêng đầu, gắt gao nhìn Trình An Nhã, gào lên: "Tôi là do mẹ sinh ra!"

Trình An Nhã sững sờ trước câu trả lời của anh!

Diệp Tam Thiếu, anh lớn giọng như vậy làm gì?

Làm như người khác không phải do mẹ sinh ra vậy?

Chỉ có anh mới hiếm lạ sao?

"Ba à, con cũng là do mẹ sinh ra đấy!" Ninh Ninh mang kính đen, ngây thơ cong môi cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận