Từ trường học đến bệnh viện, Ninh Ninh không nói một lời, cứ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dùng đôi tay nhỏ bé chà cặp sách, suốt đường tiếng lạch cạch vang lên hệt như bàn tay nhỏ bé đang xoa tim Diệp Sâm, khiến trai tim anh co đập dữ dội.
"Ba!" Ninh Ninh nghiêng đầu, nhìn Diệp Sâm, vẻ măt không một ý cười, rất nghiêm túc nói: "Ba sẽ cưới cô ta sao?"
Diệp Sâm dứt khoát lắc đầu.
Những chuyện mà anh đã quyết định hiếm khi thay đổi.
Nếu Anh đã quyết định không cưới Vân Nhược Hi thì anh sẽ không lấy cô ta.
Dù cô ta có con cũng không thể thay đổi quyết định của anh.
"Sẽ không!" Diệp Tam Thiếu trả lời dứt khoát, nhìn con trai nói: "Ba sẽ không cưới cô ta!"
Ninh Ninh cong khóe môi.
Dọc đường đi, cậu cũng không biết mình tức giận cái gì, chỉ là không cam lòng, rất tức giận.
Cậu là rất thích em trai và em gái.
Lúc đi học thấy mấy đứa bé mềm mại đáng yêu ở những lớp nhỏ hơn cậu cũng rất muốn có em trai hoặc em gái.
Nhưng điều kiện tiên quyết là em trai em gái phải do ba và mẹ sinh ra, bằng không cậu sẽ không cần.
Vừa nghe Diệp Sâm nói có người mang thai rồi, Ninh Ninh rất thất vọng.
Kể từ khi gặp Diệp Sâm, cậu đã tìm mọi cách để Diệp Sâm đến bệnh viện, tiếp xúc nhiều hơn với mẹ cậu với mong muốn bọn họ có thể thích nhau, sau đó kết hôn sau đó một gia đình ba người sẽ sống cùng nhau.
Dù sao Ninh Ninh cũng là một đứa bé, nếu cậu không thích Diệp Sâm cũng không sao, nhưng một mực cậu đều thích ba và mẹ, khát khao bọn họ có thể sống chung với nhau, có một gia đình hoàn chỉnh là nguyện vọng lớn nhất của cậu.
Cậu sợ tạo áp lực cho Trình An Nhã.
Cậu vẫn không biểu hiện ra không có nghĩa là cậu không muốn.
Nhưng câu nói kia đã khiến cậu vỡ mộng, đương nhiên Ninh Ninh mất hứng rồi, thậm chí cậu còn thấy rất tủi thân.
"Ba, tuy con không nên hỏi, nhưng con vẫn phải hỏi ba, rốt cuộc ba có thích mẹ con chút nào không? Ba có chút cảm giác nào với mẹ không?" Tuy Ninh Ninh rất thông minh, nhưng chuyện tình cảm cậu cũng rất khó nói.
Cho nên lúc hỏi cậu này, sắc mặt cậu rất kỳ lạ, méo mó, các đường nét xinh xắn trên mặt nhăn hết cả lên.
"...!Không biết!" Diệp Sâm ngượng ngùng, mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, lỗ tai hơi nóng lên.
Nói chuyện tình cảm trước mặt con trai khiến anh thấy rất xấu hổ.
Ninh Ninh bĩu môi, Diệp Sâm tự giễu cười: "Ninh Ninh, có phải con ghét ba không?"
Cục cưng sửng sốt, cười nói: "Ba, ba suy nghĩ nhiều quá, người ta cãi nhau không nhất định là ghét bỏ nhau, về phần con, con chỉ là hơi không vui, hơi buồn một chút.
Ba để con yên một lát sẽ ổn thôi!"
Tâm trạng của mình phải do mình khống chế.
Chuyện này quá bất ngờ, cậu tức giận cũng là chuyện bình thường, nhưng chưa đến nỗi phải ghét ba cậu!
"Thật sao?" Sắc mặt Diệp Sâm sáng ngời, kích động ôm lấy cục cưng, ôm thật chặt!
Tâm trạng lơ lửng của anh cuối cùng cũng được thả lỏng!
"Vâng, con không ghét ba!" Ninh Ninh mỉm cười, tránh thoát khỏi tay Diệp Sâm, đôi môi múp míp mím thành một đường thẳng: "Ba, ba định làm thế nào? Con đã nói rồi, nếu ngày nào ba không cẩn thận sinh cho con thêm một đứa em trai, hoặc là em gái, con sẽ trừ điểm ba mà."
"Ba cũng không biết chuyện gì!" Sắc mặt Diệp Sâm lạnh lùng, híp mắt: "Chuyện này, tạm thời chưa chắc!"
Diệp Sâm nhớ lại lần cuối cùng ở bên Vân Nhược Hi là một tháng trước.
Từ trước tới nào anh luôn phòng hộ rất nghiêm ngặt, nhiều năm qua chưa từng xảy ra sơ sót, nhất là đối với Vân Nhược Hi anh càng cẩn trọng hơn.
Mỗi lần làm xong chuyện đó, anh đều sẽ cho cô uống ly sữa có để tránh thuốc tránh thai sau đó tận mắt nhìn cô ta uống xuống, nên không lý nào Vân Nhược Hai mang thai được.
Ngay từ đầu anh đã biết người phụ nữ này đến gần anh là để giám sát anh, khống chế anh giúp ông Diệp, sao anh có thể để cô ta mang thai và bị người khác khống chế được.
"Ba sẽ nói cho mẹ con biết sao?" Ninh Ninh hỏi.
Diệp Sâm ngẩn ra, hơi nhíu mày.
Ninh Ninh nhướng mày, khóe môi hơi cong lên, khuôn mặt trắng hồng tràn đầy ý cười, phản ứng này, ừm, rất tốt!
"Không có!"
"Con đoán, nếu mẹ biết, mẹ nhất định sẽ chúc mừng ba!" Ninh Ninh nửa đùa nửa thật nói, giống như cậu vừa nói chúc mừng lúc nãy nhưng không phải thật lòng.
Diệp Sâm mỉm cười, xoa đầu cậu: "Lên đi, buổi chiều ba tới đón con về nhà!"
"Ba không lên sao?"
"Ba vừa mới xuống, chiều nay có cuộc họp, ba phải về công ty!"
Ninh Ninh gật đầu, vừa định xuống xe, Diệp Sâm đã nhẹ giọng nói: "Ninh Ninh, thực xin lỗi!"
Anh đã khiến con trai không vui!
Gương mặt non nớt của cậu bé lóe lên tia giảo hoạt, vờ như có việc vỗ tay Diệp Sâm: "Năng lực tự chữa lành của con trai ba rất mạnh! Ba yên tâm đi!"
Cậu phất tay chào tạm biệt Diệp Sâm sau đó nhìn ba lái xe rời đi.
Cậu xoay người đi vào bệnh viện.
Nhắc tới cũng trùng hợp, Ninh Ninh lên thang máy vừa lúc đụng mặt đám người ông Vân và ông Diệp, tất cả mọi người đều ngây ra!
Ông Vân, bà Vân và mấy người cô của Vân Nhược Hi đều kinh ngạc trợn trừng mắt.
Mấy người phụ nữ đều ngạc nhiên, khó tin kêu lên.
Sau đó theo bản năng quay đầu ông Diệp.
"Đứa bé này là sao?" Bà Vân kích động hỏi ông Diệp!
Sắc mặt ông Diệp hơi hoang mang, gắt gao trừng mắt nhìn Ninh Ninh.
Cậu bé sớm không tới, muộn không tới lại tới ngay lúc này.
Vừa thấy gương mặt này của cậu là ông Diệp lại giận sôi máu!
Xui xẻo!
Cậu nhóc cũng không ngờ sẽ gặp phải bọn họ, cậu bẹt miệng nhìn từng người một.
Cậu đoán đám người này chính là người nhà của Vân Nhược Hi.
Trong lòng dâng lên sự chán ghét, Ninh Ninh sa sầm mặt, xoay người rời đi!
Ba quên nói cho cậu biết, bọn họ cũng ở bệnh viện này, thật trùng hợp, sao mọi người đều chen chúc trong một bệnh viện thế này!
"Không có dạy dỗ gì cả!" Nguyễn Thúy Ngọc lạnh lùng nói, cô ta cực kỳ ghét đứa trẻ này.
Bởi cậu là uy hiếp lớn đối với con trai của cô ta.
Ai biết trong bụng Vân Nhược Hi là con trai hay con gái.
Nói cách khác cô ta dễ chấp nhận Vân Nhược Hi hơn là Ninh Ninh.
Ninh Ninh vốn dĩ không muốn để ý tới cô ta, nhưng nghe thấy giọng điệu của cô ta, khóe môi giật giật, cậu xoay người lại nói: "Cô là người lớn mà nói những lời này trước mặt con nít, cô nghĩ cô cũng là người có dạy chắc?"
Cậu nhóc nói xong không thèm nhìn bọn họ, xoay người đi thẳng lên thang bộ.
Cậu lên lầu hai đi thang máy!
"Ông Diệp, chuyện gì thế này? Các người biết đứa bé kia sao?" Ông Vân có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén, trong con người đen bóng ấp ủ một cơn bão táp.
Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra đó là con trai của Diệp Sâm.
Vân Tú Mỹ cau mày.
Bà ta nghỉ phép xong mới trở lại bệnh viện vào hôm trước.
Tin đồn liên quan đến con trai của Diệp Tam thiếu đã lan truyền khắp bệnh viện mấy ngày nay.
Bà ta vốn muốn nói cho Vân Nhược Hi biết rốt cuộc là chuyện gì, ai ngờ cô ta đã đi tìm Trình An Nhã.
Đứa bé kia chính là con trai của Diệp tam thiếu!
Dáng vẻ kia cực kỳ giống Diệp Sâm, hơn nữa rất được người khác yêu thích.
Bà ta không khỏi lo lắng thay cho Vân Nhược Hi.
Cô giành lại hai mẹ con bọn họ sao?
Ông Diệp giận dữ trừng mắt nhìn Nguyễn Thúy Ngọc.
Đều tại cô ta nhiều chuyện, Nguyễn Thúy Ngọc lại hoàn toàn không biết áy náy.
Ông Vân lạnh lùng nói: "Ông Diệp, tôi nghĩ nhà họ Diệp các người nợ chúng ta một lời giải thích!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...