Trình An Nhã bị hôn đến đầu óc choáng váng, nhất thời không phản ứng kịp anh đang nói gì?
Cô nói đúng?
Có ý gì?
Diệp tam thiếu đỡ Trình An Nhã ngồi dậy, cúi người hôn nhẹ lên môi cô, khuôn mặt đẹp trai khác thường đó tràn đầy nụ cười đắc thắng, anh khẽ nói: “Cô Trình, trong trí nhớ của tôi, cô là người phụ nữ duy nhất mà tôi từng hôn!"
Chỉ có có cô!
Trình An Nhã ngẩn ra, sắc mặt Diệp Tam nghiêm túc, hoàn toàn không có tia chốt dạ, Trình An Nhã hiểu rõ anh nói thật!
Mịa! Có phải cô nên quỳ xuống tạ chủ long ân không?
Trình An Nhã hơi giận, đây là lần thứ mấy cô bị Diệp tam thiếu hôn rồi: "Tại sao anh hôn tôi?"
Cô Trình không phải là kiểu người có tính cách xấu hổ, không phải nói anh hôn cô một cái cô sẽ trốn vào thế giới của mình tự say sưa.
Ngược lại cô dũng cảm hơn bất kỳ ai đi hỏi anh tại sao hôn cô?
Kiểu thô lỗ đơn thuần này khiến cô thêm rực rỡ, tràn đầy sinh khí.
"Nhớ lại cảm giác đối với cô, biết đâu tôi sẽ nhớ lại điều gì đó!" Diệp Tam Thiếu thong dong trả lời, giữa hai hàng mày ý cười rất đậm, hứng thú nhìn mặt nạ hoàn mỹ của cô vỡ vụn.
Trong nụ cười ẩn chứa sự kiêu hãnh và ngượng nghịu.
Anh chỉ muốn hôn cô, đơn giản thế thôi.
Nào có tại sao?
Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ nói cho Trình An Nhã biết cảm giác này, cả hai đều là kiểu người kiêu ngạo, không ai chịu cúi đầu trước.
"Rất tốt!" Trình An Nhã nghiến răng, ngứa ngáy khó chịu, vừa rồi cô nên cắn mạnh Diệp tam thiếu mới phải hẳn là ngon lắm! Cô hằn học nghĩ, sắc mặt khẽ thay đổi như đang nghĩ tới điều gì đó.
Có lẽ cô nói đúng!
Trái tim của cô Trình trùng xuống, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Diệp tam thiếu lại nói như vậy.
Anh cũng tin anh tìm người thay thế là vì anh yêu cô?
A a a a...
Đừng mà Diệp tam thiếu.
Anh là người thông minh sáng suốt từ đó đến giờ, sao lần này lại ngốc quá vậy?
Trong đầu Trình An Nhã lại xẹt lên hình ảnh Diệp tam thiếu nhẹ nhàng xé cô ra thành hai mảnh, sau đó bình tĩnh lấy khăn lau tay, vai cô bỗng rũ xuống, khóc không ra nước mắt.
Khinh bỉ!
Vô cùng khinh bỉ!
Cực kỳ khinh bỉ người đàn ông lắng nhe hai người phụ nữ cãi nhau!
Tốt nhất là anh đừng khôi phục trí nhớ.
Trình An Nhã khấn nguyện trời cao.
"Cô Trình, tính cách của cô bảy năm trước và bảy năm sau thay đổi rất nhiều ư?" Diệp Tam Thiếu đột nhiên hỏi, dáng vẻ nghi ngờ, khó hiểu.
Trình An Nhã oán thầm.
Thay đổi cái đầu anh, bảy năm trước anh nào biết tính tình tôi ra sao? Nếu cô biết Diệp tam thiếu vặn vẹo như vậy thì đã chạy mất dép từ lâu, chắc chắn sẽ không tình cờ gặp anh.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Trình An Nhã vẫn thành thật gật đầu.
"Chẳng trách!" Diệp Tam Thiếu nhíu mày lại, vô cùng sáng suốt đánh giá suy nghĩ của mình: "Tính cách này của cô hoàn toàn không hợp gu tôi! Bảy năm trước cũng là kiểu tính cách này thì làm sao tôi thích cô được?"
Diệp Sâm không quá thích những người phụ nữ thông minh, cô Trình này chẳng những thông minh mà còn cực kỳ mạnh mẽ!
Anh tự giải thích là vì mấy năm nay cô nuôi Ninh Ninh một mình, cuộc sống ép buộc đã khiến một đóa hoa non nớt của tổ quốc trở thành cọp cái.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trình An Nhã thoắt trắng thoắt xanh, cuối cùng đen kịt.
Cô thật muốn đập đầu vào miếng đậu hũ chết quách cho rồi.
Diệp tam thiếu làm ơn đi, anh chưa từng thích tôi được chưa?
Quả nhiên, làm người không thể nói dối!
Tự làm tự chịu!
"Tôi nói này, không phải anh nên đi thăm vợ chưa cưới của mình sao?" Trình An Nhã cười giả lả, lạnh lùng nói.
Nếu tiếp tục nữa cô sẽ điên mất!
Diệp Sâm nhìn thẳng vào mặt Trình An Nhã, híp mắt, khóe môi lạnh lùng mím thành một đường thẳng, hờ hững nói: "Cô ta không phải là vợ chưa cưới của tôi!"
Vô thức giải thích.
Trước đây không giải thích, là bởi vì lười, còn bây giờ thì sao?
Đột nhiên Diệp tam thiếu muốn giải thích, còn nguyên nhân thì anh không muốn nghĩ tới.
"Cô đúng là có bản lĩnh chọc người khác tức chết!" Diệp Tam Thiếu lạnh lẽo nói móc Trình An Nhã.
Cô Trình chột dạ nhận lời khen: "Cảm ơn đã khen!"
Khóe mắt Diệp tam thiếu giật giật, người phụ nữ này, đúng là…
"Diệp Tam Thiếu, tôi nghĩ có một vấn đề chúng ta nên trao đổi thật kỹ…Ừ.
Anh muốn nhận con trai tốt xấu gì cũng lật lại thiên tình sử của anh đi, giải quyết cho xong nợ tình cảm của mình, không có kết quả thì anh dứt khoát trả lời người ta là không cần cô ta hay là muốn cưới cô ta, anh nói cho rõ ràng.
Đừng để người khác tìm mẹ con tôi gây chuyện.
Tôi cũng thôi đi, nhưng tôi không mong có người tìm con trai tôi.
Anh muốn phá hỏng hình tượng của mình trong lòng con trai cũng không sao, nhưng tôi lại không muốn con trai tôi phải đối mặt với nợ phong lưu của anh."
Tam thiếu gia lần thứ n hối hận vì sao lại chọn cô làm thư ký, nhưng nghĩ lại, nếu cô không phải là thư ký của anh, có lẽ đến bây giờ anh cũng không biết mình có một đứa con trai đáng yêu như thế.
Anh bỗng nhớ tới khi đó Ninh Ninh đã nói qua trên mạng, Diệp tam thiếu chú nên tém tém lại đi, đừng để đến lúc đó lại lòi ra một đứa em trai, em gái cho cậu, nếu không cậu sẽ trừ điểm anh.
Tuy chỉ là câu nói đùa của con trai nhưng đã tỏ rõ thái độ của cậu!
Diệp Tam Thiếu nhăn mày: "Cô không cần lo việc này, tôi sẽ giải quyết!"
“Vậy là tốt nhất!” Trình An Nhã bình tĩnh nói, cô không hỏi phải giải quyết như thế nào, đây không phải là vấn đề cô nên hỏi, trong lòng Trình An Nhã có một sợi dây, tạm thời cô không muốn vượt qua nó.
Diệp Sâm nhìn Trình An Nhã, sa sầm mặt hỏi: "Cô không để ý chút nào sao?"
Trình An Nhã hơi mờ mịt: "Để ý cái gì?"
Diệp Sâm bỗng hiểu được tại sao lúc nãy Vân Nhược Khê lại tức hộc máu! Đệt!
Diệp Sâm không hề kiểm điểm lại bản thân là do câu hỏi của anh rất quanh co, Trình An Nhã nhất thời không theo mạch suy nghĩ cũng như ruột gan xoắn xuýt của anh.
Diệp Tam Thiếu bỗng cười lạnh, bày ra dáng vẻ tính sổ nói: "Cô vừa nói vì cô ham tiền, mê trai nên mới coi trọng tôi?"
Diệp Sâm biết rõ Trình An Nhã nói nhăng nói cuội nhưng vẫn không nhịn được đam chọt cô.
Trình An Nhã tao nhã mỉm cười: "Diệp Tam Thiếu, chúng ta cùng chơi hỏi đáp đi? Nào, câu hỏi đầu tiên, anh xinh đẹp hay con trai chúng ta xinh đẹp?"
"Đương nhiên là con trai!" Diệp Tam Thiếu không hề do dự, dứt khoát trả lời.
Xinh đẹp! Hứ, đó là từ để miêu tả đàn ông sao?
Đương nhiên, con trai anh chưa được coi là đàn ông, có thể miêu tả như vậy.
Nếu cô hỏi ai đẹp trai, chắc chắn sẽ là anh.
Diệp tam thiếu vẫn rất tự sướng.
"Câu hỏi thứ hai, anh có tiền hay con trai có tiền?"
"Đương nhiên là con trai có tiền!" Diệp Tam Thiếu cũng không nghĩ nhiều thoải mái trả lời.
Con trai của anh kiếm tiền dễ nhất, một người hack một hệ thống ngân hàng, muốn làm gì thì làm, hơn nữa sau này tiền của anh cũng là của con trai mà.
Tóm lại là con trai có tiền hơn anh!
"Rất tốt!" Trình An Nhã hờ hững cười, ung dung nói: "Nếu con trai tôi đẹp hơn anh, có tiền hơn anh thì tại sao tôi phải yêu anh? Có cần thiết không? Cặp với anh không bằng cặp với con trai tôi, ít nhất là thằng bé sẽ trung thành tuyệt đối, không bao giờ rời xa tôi!"
Diệp Tam Thiếu đen mặt!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...