Diệp Tam thiếu bị cô chọc giận sôi người.
Cục cưng Ninh Ninh cũng cười phình bụng.
Cậu sờ mặt mình, im lặng một hồi.
Hình như cậu cũng có khuôn mặt mà mẹ cậu khinh bỉ.
"Trình An Nhã!" Diệp Sâm nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ đáng ghét này, miệng lưỡi sắc như kim độc.
Nói câu nào đau câu nấy.
Nhìn cô mà xem, rõ ràng khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ nhưng lại cố tỏ vẻ bình tĩnh thốt ra mấy câu chửi người kinh điển.
Cấu tạo bộ não của cô khác với người thường sao? Đệt!
Trình An Nhã đẩy đầu anh ra, hất cằm, bày ra bộ dạng tôi kiêu ngạo đấy, anh làm gì được tôi?
Diệp Tam thiếu giận quá hóa cười, lại thò đầu qua, nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt ghét bỏ: "Cô không thèm tôi, tôi cũng không thèm cô.
Bổn thiếu gia đây vẫn luôn tự tin với ánh mắt của mình, bảy năm trước cô mới bao nhiêu tuổi chứ?"
Ánh mắt ác ý dời xuống ngực cô, cong khóe môi: "Một cọng đậu cô ve khô, dù tôi có đói bụng ăn quàng, cũng không tìm đến cô."
Bàn về độc mồm độc miệng, Diệp Sâm chưa thua ai bao giờ.
Trình An Nhã nghiến răng.
Rất tốt, tốt nhất là anh lập tức khôi phục trí nhớ.
Để anh nhớ lại một chút, bảy năm trước, tỉ lệ cơ thể chuẩn hơn vàng.
Cũng để cho cậu chủ anh nhớ lại thú tính của mình.
Càng để anh nếm thử cảm giác bị ném tiền vào mặt sau khi làm xong oách cỡ nào?
"Tổng giám đốc Diệp, anh mắt anh rất cao.
Cọng đậu cô ve khô tôi không hợp mắt anh, cho nên anh có thể đừng hỏi nữa không?" Trình An Nhã mỉm cười: "Dù sao hai chúng đều chán ghét lẫn nhau, anh cứ xem như là đứa con từ trên trời rơi xuống đi, ok?"
Hai người đấu võ mồm, hơi thở xen lẫn trên người nhau.
Nhưng bọn họ lại không hề phát hiện, tư thế này, khiêu khích này lại khiến người khác mờ màng cỡ nào.
Ánh mắt Diệp Sâm sa sầm, hỏi không được kết quả anh không cam lòng.
Anh nóng lòng muốn biết, bảy năm trước bọn họ có từng yêu nhau không? Nếu không tại sao lại có con? Với tính cách của anh, nếu không phải là cô gái anh thích, anh sẽ không bao giờ để cô ta mang thai con anh.
Anh làm biện pháp phòng ngừa cực kỳ tốt.
Nếu không, con riêng của Diệp Sâm đã chạy đầy đường rồi.
"Cô Trình, có phải cô hiểu lầm gì tôi không?" Bằng không tại sao cô lại liều mạng cắn chặt không nói về đoạn trí nhớ này?
"Chúng ta không thân, tôi không hiểu lầm gì anh.
Nếu anh không rời khỏi người tôi nữa, sợ là tôi sẽ hiểu lầm anh đấy!" Trình An Nhã cười nhạt nói.
"Tôi muốn biết bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì?"
"Ngại quá, tôi không thể trả lời!"
Diệp Sâm u ám cong môi, sắc mặt nham hiểm, ép cung thời gian dài khiến sự nhẫn nại của anh vơi đi không ít: "Có phải cô đã gây ra tội tày trời nên sợ người ta biết?"
Trình An Nhã hít sâu một hơi, tim nhảy lên, cô quên mất người đàn ông này nhạy cảm thông minh cỡ nào, chết tiệt, nếu lại bị anh ta ép cung, cô sẽ phát điên mất: "Tôi nói này, có phải anh bị đụng xe mất trí nhớ không?"
Cô lập tức thay đổi đề tài, Diệp Sâm không hiểu ý, gật đầu: "Đúng vậy!"
Trình An Nhã hiểu ý gật đầu, tỏ vẻ mình biết rõ, cô thoáng dừng lại nở nụ cười rất tiêu chuẩn, rất thành thật đề nghị: "Tôi thấy trên ti vi và trong tiểu thuyết đều nói như thế này.
Bình thường nam chính bị tai nạn mất trí nhớ gì đấy, phần nhiều trong đầu có máu bầm.
Sau đó, bị người ta đánh vài cái, bỗng dưng tỉnh lại.
Tổng giám đốc Diệp, tôi thấy hay là thế này, anh ra ngoài tìm đại một người, bảo anh ta dùng ông tuýp đánh lên đầu anh một cái, nói không chừng máu bầm trong đầu anh sẽ tan ra, anh sẽ nhớ lại thì sao?"
Gương mặt Diệp Sâm thoắt đen như đít nồi, tức cành hông.
Nắm đấm rục rà rục rịch, anh đúng là muốn đập nát gương mặt đang tươi cười rạng rỡ khiến người ta muốn chói mắt kia.
Cầm ống tuýp đập anh một trận, uổng cho cô cũng nói ra được những lời này, đánh như vậy anh còn mạng sao?
"Trước lúc đó, tôi sẽ bổ đầu cô ra!" Diệp tam thiếu nghiến răng nghiến lợi nói.
"Anh quá bạo lực.
Không có óc hài hước gì cả.
Tôi chỉ đùa thôi mà! Tôi nói này, tại sao anh cứ cố tình muốn biết bảy năm trước xảy ra chuyện gì vậy?" Trình An Nhã rất tò mò.
Diệp Sâm căng thẳng, ánh mắt lóe lên, tránh cái nhìn của Trình An Nhã.
Anh hơi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt long lang của cô.
Nếu nhìn như vậy sẽ nhịn không được thốt lên hỏi, có phải cô đã từng yêu anh không?
Kể từ khi biết Ninh Ninh là con trai mình, Diệp Sâm vẫn luôn mắc nghẹn ở cổ họng câu hỏi này.
Nhiều lần cố gắng muốn thốt ra nhưng lại bị anh gắt gao đè xuống.
Nhất là Ninh Ninh đã nói, Trình An Nhã có nói bọn họ từng yêu nhau, bởi vì anh xảy ra tai nạn nên cô mới ra nước ngoài.
Rất nhiều chuyện, đều trùng hợp như vậy.
124~125(2)
Diệp Sâm không thể không liên tưởng thế này, liên tưởng tới bảy năm trước, có phải bọn họ là một đôi tình nhân không?
Anh rất cố chấp về vấn đề này.
Nhưng anh lại không muốn để Trình An Nhã nhìn ra, vòng vo ép cung, nhưng lại không có kết quả, Diệp Sâm rất muốn nguyền rủa!
Còn tại sao anh lại chấp nhất như vậy, trước giờ Diệp tam thiếu chưa từng nghĩ đến.
Trình An Nhã thấy Diệp Sâm lảng tránh ánh mắt của mình, rất tò mò, nói chuyện gần như vậy đúng là không thích hợp, ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô.
Cô không hiểu tại sao anh lại đi theo còn đường dịu dàng thế này?
Hơn nữa, tổng giám đốc Diệp à, anh có dịu dàng thế nào thì bề ngoài của anh cũng nhìn không giống hết, ok?
Cô lại không trêu đùa anh!
"Này, không nói chuyện thì đứng lên!" Trình An Nhã đẩy vai anh: "Anh nặng hơn trăm cân mà đè lên người tôi, anh nghĩ anh là cục cưng của nhà tôi à?"
Diệp Sâm thật muốn đánh cô.
Anh có đè lên người cô đâu.
Không phải anh đang chống người sao? Mịa nó chứ!
Diệp Sâm nắm lấy tay cô, đè cô xuống giường, tức như điên.
Dù có là thánh nhân cũng bị người phụ nữ này chọc tức chết.
Nếu cô nói anh đè cô, vậy anh dứt khoát làm cho đúng tội.
Diệp Sâm dời người, đè mạnh lên người cô, nghiến răng nói: "Tôi không đè cô thì làm sao có Ninh Ninh? Cũng đâu có đè hỏng người cô!"
Gương mặt Trình An Nhã đỏ lựng.
Đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.
Tư thế của hai người đã đủ mập mờ rồi, lúc này lại càng mập mờ hơn.
Nửa người trên dán chặt vào nhau, không chỗ hở.
Lòng ngực cứng rắn của anh đè lên chỗ mềm mại của cô, dường như còn chưa cam lòng, anh vòng tay qua hông cô, ôm chặt vào lòng.
Dù cô có tránh chỗ nào, khắp nơi đều là hơi thở của anh, như hình với bóng.
Nhất là trong miệng anh còn phun ra những lời nói không sạch sẽ, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến những hình ảnh không thích hợp với trẻ nhỏ.
"Anh..." Trình An Nhã phục sát đất.
Được rồi, Diệp Tam thiếu, bàn về vô liêm sỉ tôi thua anh!
"Ninh Ninh nói..." Diệp Sâm nhìn cô, kéo dài âm cuối, bỗng dùng sức, cơ thể hai người vốn đã dán chặt nhau, lúc này lại càng dính sát hơn.
Anh cũng cảm nhận được hai luồng mềm mại, đẫy đà trước ngực.
Cảm giác rất dễ chịu.
Có thể vừa hưởng thụ, vừa ép cung.
Chủ ý tốt cỡ nào: "Cô nói với thằng bé, bảy năm trước ba mẹ nó rất yêu nhau, nhưng ba nó xảy ra tai nạn xe cộ chết rồi, cô vì đau lòng quá độ ra nước ngoài, mới phát hiện có nó, đúng không?"
Con ngươi Trình An Nhã mở to, cô thoáng ngây ra, hoảng hốt.
Anh đang nói gì vậy?
Trong mắt Diệp Sâm phản ứng của cô chẳng khác gì chột dạ.
Thì ra là thật sao?
Diệp Sâm vừa nghĩ tới khả năng này, cơn giận cành hông do cô gây ra bỗng tản đi hết, ánh mắt trời soi sáng khắp nơi.
Đệt!
Ninh Ninh, con là tên phản bội!
Uổng cho cô thương yêu chiều chuộng cậu bảy năm thế mà chỉ vì người ba biến thái xuất hiện chưa đến một ngày nó lại bán đứng cô.
Ninh Ninh, mẹ hận con a a a!
Ninh Ninh đang ở hành lang đáng yêu hắt xì một cái!
"Có phải không?" Diệp Sâm ép hỏi, anh không cho phép cô giả ngu.
Trình An Nhã khóc không ra nước mắt.
Nhìn gương mặt xán lạn kia của anh.
Anh tự kỷ như vậy, nếu tôi nói không, anh có xé xác tôi không?
Thật đúng, cưỡi hổ khó xuống.
Nếu biết trước, mình đã bịa ra một câu chuyện mới mẻ hơn sao cứ một mực bịa ra tai nạn xe cộ làm gì?
Trình An Nhã biết vậy chẳng làm.
"Tôi quên rồi!" Cả hai đáp án đều không có lợi cho cô.
Trình An Nhã dứt khoát chọn phương án còn lại, an toàn hơn.
Ai ngờ Diệp tam thiếu cong khóe môi, Trình An Nhã sởn tóc gáy.
Một người quanh năm suốt tháng mặt như đóng băng lúc này bỗng cười, hiệu quả kia đúng là vô cùng…khủng bố.
"Anh muốn làm gì?" Nhìn đầu anh càng lúc càng cúi thấp, môi càng lúc càng gần, Trình An Nhã run rẩy không ngừng lui về phía sau, cho đến không còn đường lui...
Diệp Tam Thiếu để cô tránh thoát, thân trên hai người hai tách ra.
Ánh mắt Diệp tam thiếu tà ác nhìn qua bộ ngực cô, tà mị cong môi: "Cô Trình, tôi thu lại câu nói vừa rồi, cơ thể của cô không phải là đậu cô ve khô, rất đầy đặn..."
Trình An Nhã ngây ngốc.
Đồ dê xồm.
Tại sao anh lại biến thái như vậy khiến suy nghĩ của cô lại trở về với những hình ảnh không trong sáng chứ?
Cô nghĩ Diệp Tam thiếu có gian tà, biến thái đến đâu cũng sẽ đến nước này thôi.
Không ngờ, một giây sau cô lại bị anh làm cho mở mang tầm mắt.
"Cô Trình, nếu cô đã quên, tôi sẽ giúp cô nhớ lại!" Diệp Sâm cười xấu xa, giữa hai lông mày thoáng ửng đỏ, ngón tay thon dài đặt lên nút áo khoác của cô, cởi nút ra...
124~125(3)
Trình An Nhã cả kinh, cho đến khi chiếc cúc thứ ba trên áo bệnh nhân sắp cởi ra, cô mới bừng tỉnh, dùng hai tay liều mạng đẩy tay anh ra: "Anh...!đồ dâm đãng, anh làm gì vậy?"
Vì giằng co quá kịch liệt, Trình An Nhã vô tình kéo mạnh vết thương ở chân khiến cô toát mồ hôi hột, vừa đau lại vừa lạnh.
Diệp Sâm trong lòng đau xót, vươn tay muốn lau mồ hôi trên trán cô nhưng dừng lại giữa chừng, cười quyến rũ nói: "Cô nói cô quên rồi, vậy để tôi giúp cô nhớ lại?"
Thật đáng tiếc, sắp nhìn thấy cảnh đẹp trước ngực cô rồi.
Trình An Nhã thở hổn hển, cô thật muốn cắn anh một cái: "Anh đừng biến thái như vậy được không? Chân tôi còn đau."
Hét lên câu này xong, Trình An Nhã suýt chút nữa cắn đứt lưỡi, đồ ngốc, cô đang nói cái gì vậy? Cô nói vậy chẳng khác gì nếu chân cô không gãy bọn họ có thể tiếp tục sao?
Đệt!
Miệng nhanh hơn não chính là đây!.
Đọc ????r????yệ???? hay, ????r????y cập ????gay || ????????????M????????????????ỆN﹒V???? ||
Diệp Sâm mỉm cười, ánh mắt nhìn cô càng thêm tà ác: "Không sao, chân cô bị gãy cũng không ảnh hưởng tới việc XXOO!"
Trình An Nhã ngây như phỗng trước trình độ biến thái của anh!
Cuối cùng Ninh Ninh cũng hiểu ba cậu muốn làm gì rồi.
Cậu cũng sững sỡ trước sự biến thái của ba!
"Anh đừng làm loạn!" Trình An Nhã hơi sợ, cô hoàn toàn tin tưởng Diệp Sâm sẽ làm đúng như lời anh nói thật.
Bởi vì ánh mắt anh nhìn cô, giống hệt với bảy năm trước.
Rất kích động, rất...!tràn đầy dục vọng.
"Vậy còn phải xem cô có hợp tác hay không!" Diệp Sâm cười xấu xa, ngón tay thon dài lướt trên mặt cô, lưu luyến làn da trơn bóng dưới đầu ngón tay, anh thật sự không ngại: "Nếu cô không phối hợp, tôi sẽ làm cô ngay trên giường bệnh của bệnh viện! Mặc dù đây là khu VIP, cách âm tốt, nhưng...!Ninh Ninh và ba cô có thể vào bất cứ lúc nào, tôi không ngại kiếm thêm một đứa em trai, hoặc em gái cho Ninh Ninh đâu! Cô nói..."
"Anh có thể câm miệng rồi!" Trình An Nhã gằn giọng, trừng mắt nhìn anh.
Khoảng thời gian ở chung này đã cho cô biết, đừng bao giờ nghi ngờ lời của Diệp Sâm.
Cô rất thức thời.
"ok!" Diệp sâm rất hợp tác xòe tay: "Cô nói được chưa?"
Trình An Nhã bất đắc dĩ thở dài: "Anh cách xa tôi một chút!"
Diệp Tam Thiếu lại rất hợp tác, cách cô nửa tấc.
Trình An Nhã suy nghĩ một hồi, vẫn là lựa chọn thuận theo lời của anh: "Coi như thế đi!"
"Cái gì gọi là coi như thế đi?"
Trình An Nhã bị anh nói khích gằn giọng nói: "Thì vậy đó!"
"Thật sao?" Diệp Sâm thấp thỏm lo âu, bọn họ từng yêu nhau thật sao?
Cô yêu anh, anh cũng yêu cô?
Như vậy thật sao?
Trình An Nhã quay đầu lại, anh có thôi đi không.
Nhưng khi cô phát hiện ánh mắt mong đợi, vui mừng và hoang mang của Diệp Sâm, trái tim cô như bị bóp nghẹt, lập tức cảm thấy áy náy!
Bây giờ cô lật lọng còn kịp không?
Cô không muốn gạt anh, nhưng…cô càng không muốn chuyện này bị phơi bày.
Cô không muốn để cho Ninh Ninh biết.
"Phải!" Trình An Nhã nặng nề nói.
Cô vô cùng uể oải, nói chuyện với Diệp Sâm mệt mỏi chẳng khác nào đi đánh trận.
"Vậy bây giờ thì sao?" Diệp Sâm nhịn không được hỏi.
Trình An Nhã sững sờ, bây giờ? Cô bĩu môi, do dự một hồi rồi nói: "Bây giờ anh là anh tôi là tôi, không thể trở về năm đó, cũng không trở lại như lúc đầu được!"
"Tại sao?"
"Không có tại sao, chỉ là...!Không yêu!" Trình An Nhã cụp mắ nói.
Câu nói này nhẹ đến nỗi cô không biết là nói cho Diệp Sâm nghe hay nói cho bản thân nghe.
Thật ra, không có bao nhiêu cặp đôi bảy năm trước chia tay, bảy năm sau đoàn tụ mà lòng vẫn thế.
Huống chi là bọn họ!
"Vậy cô yêu ai, Dương Trạch Khôn?" Diệp Sâm lạnh lùng nói.
Anh rất khó chịu vì chuyện này.
Giọng điệu lạnh lùng, vừa nghĩ tới mấy năm nay kẻ thù truyền kiếp của mình đều ở cùng Trình An Nhã, lại còn tận mắt nhìn thấy quá trình lớn lên của con trai mình là anh không biết nên làm gì, anh chỉ muốn xé nát Dương Trạch Khôn.
"Học trưởng? " Trình An Nhã thở hắt ra, lắc đầu.
Cô biết, trong tình huống bình thường, cô nên nói cho Diệp Sâm biết, cô yêu học trưởng, để tránh sự truy hỏi của Diệp Sâm, nhưng Trình An Nhã không làm được.
Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, Cô sẽ không đem tình cảm ra làm trò đùa, càng không lấy người khác ra làm lá chắn.
"Đàn anh là đàn anh, bây giờ tôi chỉ muốn nuôi lớn Ninh Ninh, không nghĩ tới những chuyện khác." Trình An Nhã nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Diệp Sâm: "Huống chi anh cũng có tư cách gì mà kiểm soát tình cảm của tôi đúng không? Nếu tôi nhớ không lầm thì trong một tháng số phụ nữ mà Tổng giám đốc Diệp hẹn là…để tôi nhớ lại xem, mười chín người.
Trong đó còn chưa tính vợ chưa cưới môn đăng hộ đối cô Vân của anh nữa đấy."
Lúc này Diệp Sâm vô cùng hối hận.
Sao lúc trước anh lại gây khó dễ cho cô, bảo mấy người phụ nữ kia ngày nào cũng gọi điện thoại tới quấy rầy cô chứ?
Mà thật ra Vân Nhược Hi không phải là vợ chưa cưới của anh.
Hai người không có chính thức đính hôn, chỉ là lời đồn…bỏ đi.
Nghĩ mấy thứ này làm gì?
Cô nói rất đúng.
Quả thật bảy năm sau ai cũng sẽ thay đổi.
"Tại sao tôi lại không có chút ấn tượng gì!" Diệp Sâm rất buồn bực.
Trình An Nhã hơi cong môi: "Diệp Tam Thiếu, nếu anh lại ép hỏi nữa, thì đừng mong nhận con trai!"
Diệp Sâm sa sầm mặt: "Cô dám!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...