Nhưng giám định ba con không cần làm lần thứ hai!
"Con từ chối!" Ninh Ninh từ tốn nói, gương mặt tao nhã hệt như Diệp Sâm: "Sao chú không đi hỏi mẹ con?"
"Chú cược rằng cô ấy nhất định sẽ chối bay chối biến." Diệp Sâm hừ lạnh, sau khi biết Trình An Nhã sẽ bình an vô sự, trong lòng cũng không lo lắng như vậy nữa.
Bây giờ điều khiến anh kinh ngạc nhất chính là đứa nhóc trước mặt này.
"Giám định ba con sao? Con không có hứng thú, đợi mẹ tỉnh rồi, chú đi hỏi mẹ.
Nếu mẹ nói được, chú muốn đi làm con sẽ đi cùng chú.
Sau đó bất kể kết quả thế nào chúng ta cũng một đao cắt đứt.
Nếu mẹ phủ nhận, vậy thì không có chuyện của con.
Hai người tự giải quyết." Ninh Ninh mỉm cười nói, chuyện này do mẹ cậu quyết định.
Lần này do cậu hết cách mới tìm Diệp Sâm.
Nếu mẹ thừa nhận, mà Diệp Sâm không tin còn muốn đi làm giám định ba con, cậu cũng đồng ý, nhưng cậu sẽ không thừa nhận anh là ba cậu nữa.
Một người đàn ông không tin tưởng mẹ cậu thì không có tư cách làm ba cậu.
Đứa nhỏ này nói quá hờ hững, thái độ cũng rất tốt nhưng ý của cậu bé cực kỳ lãnh đạm, dứt khoát, không mảy may do dự.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy, nhưng lại là người có nề nếp, rất cương quyết và lưu loát.
Lấy tai nạn của Trình An Nhã làm ví dụ, nếu là một đứa trẻ khác, chắc chắn đứa bé sẽ không thể chịu đựng được lời khuyên của bác sĩ mà đồng ý ký giấy cho Trình An Nhã phẫu thuật cắt bỏ chân, nhưng cậu biết mình còn nhỏ, không đủ sức thuyết phục.
Cậu tìm một người có thể ổn định cục diện trước, sau đó đi tìm người để chữa bệnh cho An Nhã.
Từ câu nói: “Mẹ tôi, tôi chịu trách nhiệm” kia, Diệp Sâm đã biết, đứa con trai của nhà Trình An Nhã này rất quyết đoán, sắc bén, là một người tài giỏi.
Mà sau khi gặp mặt, chỉ bằng vài câu nói anh càng xác định.
Thằng nhóc này không phải là người hiền lành!
Diệp Sâm trừng mắt nhìn cậu bé, Ninh Ninh cau mày cười rạng rỡ nhìn anh.
Cảm giác tức giận vì thái độ dối trá của Trình An Nhã lại xông tới, Diệp Sâm híp mắt lại.
Đệt! Quả nhiên dòng nào giống nấy!
Diệp Sâm đi tới, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào khuôn mặt mềm mại của Ninh Ninh.
Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay sờ mặt cậu, dè dặt vuốt ve.
Ninh Ninh phát hiện tay của Diệp Tam Thiếu run run.
Ninh Ninh nhoẻn miệng cười, thì ra Diệp Tam Thiếu cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Ba sẽ thích cậu sao?
Ninh Ninh thầm nghĩ.
Cậu cũng thấp thỏm lo âu.
Cho dù đầu óc có trưởng thành và bình tĩnh như thế nào khi đối mặt với nguy hiểm, nhưng dù sao Ninh Ninh cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, rõ ràng biết ba đang ở trước mặt mình nhưng không thể nhận nhau, trong lòng khó tránh tiếc nuối.
Từ lâu Trình An Nhã đã biết con trai cô có chỉ số IQ kinh người, nhưng từ nhỏ cô vẫn nuôi dạy cậu như những đứa trẻ bình thường, đến tuổi đi học thì đi học, đến lúc đi chơi, cô sẽ dẫn cậu đi chơi.
Trình An Nhã để cậu hưởng thụ tất cả những thú vui tuổi thơ mà hầu như thần đồng thiên tài nào cũng đánh mất.
Bởi thật ra, tuy Ninh Ninh thông minh hơn người nhưng dù sau cậu cũng chỉ là đứa bé.
Cậu cũng sẽ lo lắng, ba mẹ có thích cậu không? Cũng muốn làm vui lòng ba mẹ để được ba mẹ thương yêu.
Bởi khát vọng tình cảm gia đình là khát vọng nguyên thủy nhất trong lòng mỗi người.
Chuyện này không liên quan đến nam hay nữ, cũng không liên quan đến thông minh hay ngu dốt.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cậu và Diệp Sâm gặp nhau.
Lần đầu tiên được ba dịu dàng xoa đầu, lần đầu tiên ba đến gần cậu như vậy và cũng là lần đầu tiên cậu cảm nhận được sự quan tâm của ba.
Ninh Ninh cảm thấy vô cùng kỳ diệu.
Ấm áp, chua xót.
Vừa mừng vừa lo.
Cậu rất thích ba nhưng không biết ba có thích cậu không?
Diệp Sâm nắm lấy bàn tay non mềm của cậu.
Ngón tay của hai ba con rất đẹp thon dài, tròn trịa, có phần non mềm, không cứng cáp như người lớn, trong lòng bàn tay ấm áp, mềm mại, rất thoải mái.
Diệp Sâm phát hiện anh không hề bài xích việc mình có một đứa con trai lớn như vậy.
Thậm chí anh còn mừng như điên, cảm thấy kiêu ngạo vì có một đứa con xuất sắc như vậy.
Thông minh hơn người, xinh đẹp như thiên thần, là một quý ông Luân Đôn nhỏ tuổi lịch thiệp khiến ai cũng yêu quý, thương tận đáy lòng.
Cổ họng anh khô khốc, nói không nên lời như một mũi kim nhọn chọc vào tim anh hết lần này đến lần khác.
Muốn chọc thủng tấm màn mỏng manh kia.
Càng nhìn cậu, những cảm xúc yêu thương, che chở, thương tiếc từ tận đáy lòng càng rõ rệt hơn
Những cảm giác này hoàn toàn xa lạ với Diệp Sâm.
Tình phụ tử xa lạ.
Cậu là con trai của anh đúng chứ?
Cảm giác máu mủ tình thân này đặc biệt cỡ nào? Rất muốn tặng cho cậu mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời, muốn để cậu trở thành đứa bé hạnh phúc nhất thế giới.
Bất giác suy nghĩ đây là con trai tôi in sâu trong lòng Diệp Sâm, không thể xóa nhòa.
Rốt cuộc anh và Trình An Nhã có con lúc nào?
Anh không nhớ được gì.
Anh đã từng nghĩ bóng dáng của Trình An Nhã rất quen thuộc.
Sau đó lại phát hiện hình dáng của cô và Vân Nhược Hi giống nhau, anh nghĩ đó chỉ là ảo giác giống nhau.
Nhưng bây giờ anh cảm thấy có lẽ bọn họ quả thật biết nhau.
Bảy năm trước, anh đã từng mất trí nhớ của một tháng, chuyện gì xảy ra trong tháng đó anh không nhớ nổi, lúc đó cô bước vào cuộc đời anh, anh lại vô tình quên mất cô sao?
Nhưng tại sao bảy năm sau, ngày ngày gặp nhau cô lại không nhắc một lời, thậm chí vừa gặp mặt cô đã giả vờ như không quen biết nhau?
Trong lòng có quá nhiều câu hỏi, Diệp Sâm vừa tức giận vừa lo lắng, chỉ muốn người phụ nữ đang nằm kia có thể tỉnh lại ngay lập tức và nói cho anh biết đây là con trai của anh.
Nói cho anh biết rốt cuộc bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì?
Cảm giác mơ màng như thế này rất tồi tệ.
Nếu bọn họ đã từng dây dưa tình cảm với nhau, lại còn có một đứa con trai lớn thế này thì rốt cuộc anh đã bỏ mất điều gì?
Cả đời Diệp Sâm được hưởng thụ tình thân chỉ vỏn vẹn trước năm mười tuổi.
Là tình cảm của mẹ dành cho anh.
Sau mười tuổi, thế giới này chỉ có mỗi mình anh.
Không còn ai yêu thương anh nữa, có chăng chỉ là sự tổn thương, và u ám không thấy ánh mặt trời.
Anh khát vọng tình thân mãnh liệt hơn bất kỳ ai.
"Ninh Ninh..." Đứa bé này sẽ thích anh sao?
Diệp Sâm cũng lo lắng không thôi.
"Nếu con là con trai của chú thật thì sao?" Ninh Ninh để mặc anh nắm tay, mỉm cười hỏi.
Nghe nói anh có vợ sắp cưới, đang tính chuyện cưới xin.
"Con muốn thế nào?" Diệp Sâm nhanh chóng từ trong cơn ngây ngẩn và lo lắng bình tĩnh lại.
Anh coi như rõ ràng rồi, đứa bé này khác với những đứa trẻ bình thường khác, cực kỳ thông minh!
"Con muốn làm gì cũng được sao?" Ninh Ninh hấp háy mắt.
Ừm, nghe nói ba anh không thích nói chuyện lắm.
Hay là do mẹ có thành kiến với ba nên mới đánh giá không công bằng như vậy?
"Không phải!" Diệp Sâm kiên quyết từ chối.
Dù là con trai của anh cũng không thể nói muốn làm gì thì làm.
Có một số yêu cầu phải dựa vào khả năng và điều kiện cho phép mới được.
Diệp Sâm chưa bao giờ đồng ý người khác với những kiểu điều kiện quá mơ hồ như thế này.
Đúng là không dễ nói chuyện, mẹ thật sáng suốt!
"Vậy chú phải trả lời con câu hỏi trước đó, của con trước." Ninh Ninh lại đưa ra câu hỏi.
Quả thật không hổ là ba con, thủ đoạn đàm phán cũng giống hệt nhau..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...