Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca
Editor: Gái già thích ngôn tình
"Cảnh Thiện, rốt cuộc là con có thấy cái đầu của con robot đó không? Thấy thì nói.
Dì Trương tuyệt đối không dám nói dối mấy chuyện như thế trước mặt mọi người đâu."
Bà Thịnh vừa nghe những lời này, trong lòng lập tức "thình thịch" một tiếng, chủ yếu Bánh Trôi là một thằng bé tâm thần, do đó nó sẽ không nói dối.
Bởi vì nó hoàn toàn không thể nói dối, đến cách biểu đạt suy nghĩ của mình mà nó còn không biết thì làm sao nó có thể nói dối được?
Tuy đã đoán được đầu đuôi câu chuyện nhưng bà Thịnh không dám để Lâm Vi làm rõ sự việc.
Đúng là Thịnh Cảnh Thiện làm sai, dù thế bà vẫn phải che chở cho nó.
Ai bảo nó là con gái ruột của mình kia chứ.
Nó vẫn còn một công dụng rất lớn với bà.
Bà ta vừa nói vừa ra ám hiệu mắt với Thịnh Cảnh Thiện, ý bảo cô ta khôn ngoan một chút.
"Mẹ, đến mẹ cũng không tin lời con nói sao? Con là con ruột của mẹ đó, một đứa trẻ như nó chỉ biết nói bậy thôi..." Thịnh Cảnh Thiện có cảm giác như mình bị nướng trên lò than, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng, cô ta chọn cách chối quanh, lấp liếm.
"Đi lấy lại đây." Thịnh Cảnh Minh im lặng một hồi lâu, giờ lên tiếng đã cắt đứt đường sống của cô ta, hoàn toàn không có cửa để chối cãi.
"Anh cả."
"Đừng để tôi nói đến lần thứ hai."
Thịnh Cảnh Thiện im lặng, dường như đang tự hỏi, cuối cùng cố nén lửa giận, không cam lòng đến đỏ mắt muốn khóc và đáp: "Ăn xong sẽ đi tìm ngay."
Lúc này, Thịnh Cảnh Minh đến miệng cũng chưa mở, cứ thế nhìn chằm chằm vào cô ta, ý cảnh cáo biểu hiện vô cùng rõ ràng.
Cuối cùng, cô ta vẫn phải đứng dậy, rời khỏi bàn ăn đi tìm cái đầu robot về cho Bánh Trôi.
Có điều, thấy cô ta vươn tay che mặt, chắc là cô ta khóc.
Bà Thịnh mở miệng, hình như bà ta muốn nói gì đó và quyết định ngậm miệng lại sau khi nhìn vào gương mặt quan tài của Thịnh Cảnh Minh.
"Đợi sau khi con bé trả cái đầu robot về thì kêu nó dọn ra ngoài ở riêng đi.
Con sẽ không sống chung dưới một mái nhà với kẻ mắng con trai mình là bệnh nhân tâm thần." Người đàn ông húp xong muỗng cháo cuối cùng rồi lấy chiếc khăn ăn đặt sẵn ở bên chén cháo lau nhẹ mép miệng, báo cho biết một tiếng với giọng lạnh như băng đá.
"Cảnh Minh à, em gái của con nó biết lỗi rồi, đợt chút mẹ bắt nó xin lỗi Bánh Trôi.
Nói đi cũng phải nói lại, tất cả là vì con bé không ở với mọi người từ nhỏ, lòng con bé không có cảm giác an toàn nên mới làm như thế.
Con không thể vì việc nhỏ này mà đuổi con bé đi được, người một nhà phải ở chung một chỗ..." Bà Thịnh kiên trì đến cùng.
Bà giữ lại Thịnh Cảnh Thiện bởi nó còn có công dụng rất lớn, không thể để con bé bị đuổi ra khỏi nhà vào lúc này được.
"Mẹ, con là chính thức thông báo, chứ không phải thương lượng với mẹ.
Nếu mẹ không đành lòng thì có thể dọn ra ngoài sống chung với con bé.
Mẹ đã có vài đứa con hoàn hảo rồi, còn con bé chẳng qua chỉ là sản phẩm bị lỗi thôi.
Mẹ có gì mà không nỡ xa con bé? Hay là mẹ già rồi, trở nên mềm lòng hơn xưa.
Đến độ tuổi này mà mẹ lại muốn làm Bồ Tát à? Hình như hơi trễ rồi đấy mẹ ạ!"
Thịnh Cảnh Minh nghiêm túc gấp khăn ăn cho gọn gàng, thậm chí còn xếp mép góc vào đúng vị trí 90 độ, không có chút nào là không thỏa đáng, vì anh ta xếp khắn ăn chẳng khác gì bản mẫu, thể hiện đầy đủ cấp bậc kiểu cách của mình.
Nói xong, anh ta ngẩng đầu nở một nụ cười vừa lễ phép lại khách sáo với bà Thịnh, như thể đang nói chuyện với một bà già hỏi đường trên phố.
Trong nháy mắt, mặt của bà Thịnh cắt không còn giọt máu, ngồi cứng ngắc dính trên ghế, cả cơ thể như rơi vào kho đông lạnh.
Thịnh Cảnh Minh vốn chẳng quan tâm đến bà ta, cũng hoàn toàn chả để ý đến bộ dạng muốn chết muốn sống của bà ta.
Anh lập tức bước ra ngoài, khi đi ngang qua Lâm Vi, anh do dự một lúc rồi dừng lại và nhỏ giọng nói một câu với cô ấy.
"Anh có hẹn ký một hợp đồng quan trọng, đã sắp trễ giờ rồi.
Nếu Thịnh Cảnh Thiện không nghe lời, em hãy gọi nói cho anh biết."
Lâm Vi nhướng mày.
Ố ồ, thật là không dễ dàng gì khi có thể làm cho tổng giám đốc Thịnh mở miệng nói ra những lời này.
Tuy nghe như rất đơn giản nhưng trên thực tế, nửa câu đầu là giải thích với cô nguyên nhân tại sao anh ta không ở lại giám sát Thịnh Cảnh Thiện, nửa câu sau ý rất rõ ràng rằng anh ta sẽ chống lưng cho cô.
"Tổng giám đốc Thịnh." Cô ngăn anh ta lại: "Anh không chào Bánh Trôi sao? Một đứa trẻ mới vừa bị người khác bắt nạt, chắc chắn nó sẽ rất mong chờ đến sự quan tâm từ ba của mình."
Thịnh Cảnh Minh ngừng lại, quay người và vươn tay vuốt đầu Bánh Trôi, ánh mắt của anh ta tránh nhìn cô trong suốt thời gian đó, như thể cô là nước lũ, như thể cô là thú dữ không bằng.
"Tạm biệt." Hai tay anh đều cứng đờ ra.
Cử chỉ dịu dàng như vậy lẽ ra không nên xuất hiện ở trên người của anh mới đúng.
Hiển nhiên, anh cũng hiếm khi hành động như vậy và chưa từng có người nào khiến cho anh ta phải hành động như thế.
Do đó, dù anh cố giấu nhẹm đi, cũng làm cho người khác thấy anh giống như một người máy.
Nhìn bóng lưng của anh nhanh chóng rời khỏi tầm mắt, Lâm Vi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy trông Thịnh Cảnh Minh có vẻ giống với hoàn thành nhiệm vụ nhưng dầu gì cũng xem như có tiến bộ.
Cô sẽ kéo sự tồn tại khiến hệ thống sợ hãi này, từ cung trăng lạnh giá trên trời cao xuống trở lại trần gian.
"Cô muốn trói buộc trái tim của đàn ông thông qua con cái à?"
Lâm Vi vừa quay đầu lại đã thấy bà Thịnh ngồi phía đối diện đang nhướng mày với mình và bà ta đã tém lại bớt biểu cảm hồn xiêu phách lạc trên gương mặt.
Thay vào đó là sự trào phúng và chế giễu.
Thực hiển nhiên, bà ta không đồng ý với cách làm vừa rồi của Lâm Vi.
"Tôi khuyên cô nên tỉnh lại đi, đàn ông dòng họ Thịnh đều là gió, họ không thích bị ràng buộc, không thích bị hạn chế, làm gì cũng tùy tâm tùy ý.
Đồng thời, họ cũng là những viên đá quý bạc tình đến tàn nhẫn.
Dù cô có làm cách nào cũng không thể sưởi ấm tâm hồn của họ, dù cô có sử dụng bất cứ biện pháp nào cũng không thể làm họ để ý đến cô.
Cô hãy mở to mắt và nhìn cho rõ, rốt cuộc ai mới là người có nhiều thời gian chung sống với cô hơn trong cái nhà họ Thịnh này? Không phải người chồng thường xuyên vắng nhà kia của cô mà chính xác là người mẹ chồng này của cô.
Nếu cô ngoan ngoãn thì có lẽ sẽ ngồi ổn vị trí mợ cả dòng họ Thịnh vài năm.
Bằng không..."
Bà Thịnh chưa nói hết câu nhưng nhiêu đó đã đủ để cảnh cáo cô.
Tóm tắt ý là "Cô đừng có mà gây chuyện nữa".
Lâm Vi cười ngọt ngào và nói một cách chậm rãi: "Xin lỗi, con nghe không hiểu những thứ mẹ nói lắm.
À há, hay là mẹ muốn giúp Cảnh Thiện thu dọn hành lý đúng không? Con bé nhiều đồ như vậy, một mình nó chắc chắn dọn không nổi đâu."
Lời nói của cô khiến cho bà Thịnh giận đến sôi máu, sắc mặt của hai mẹ con bà ta đều trông rất tệ.
—— Lâm Ti Vi, bà Thịnh và Thịnh Cảnh Thiện là một trong những nhân vật mà ngươi phải liếm láp, sao ngươi có thể xúc phạm cả hai người đó? Ngươi sẽ bị trừng phạt vì tội làm việc tiêu cực biếng nhác đó.
Hệ thống đáng ghét đã online trở lại, giờ mỗi lần xuất hiện nó đều vừa sợ vừa giận phát cuồng gào thét.
"Ta xúc phạm họ hồi nào hả? Ngươi nghe không hiểu những gì bà Thịnh mới nói à? Dù sao ta cũng không hiểu, ta còn tinh ý để bà ta thu dọn hành lý giúp Thịnh Cảnh Thiện, đây đều là suy nghĩ thay hai mẹ con bà ta, liếm rất đúng chỗ.
Thế nào mà ngươi lại bảo ta làm việc tiêu cực biếng nhác."
Hệ thống:......
Là một cỗ máy có trí tuệ cao hơn con người nhưng nó từng bị Lâm Vi chế giễu rất nhiều lần trong việc đối nhân xử thế.
Huống hồ, nó cảm thấy tiếng Trung hiện đại là ngôn ngữ khó nhất trên đời, nhất là những câu nói xuất phát từ miệng của cánh phụ nữ.
Vì nắm vững được phương diện này, nó từng chen lấn xâm nhập vào nền tảng internet để tìm hiểu những ngôn từ trong thời đại này.
Có điều, không hiểu sao nó càng học càng không hiểu.
Như câu này: Em không hề giận anh đâu, anh ngủ trước đi.
Có người nói "con gái nói vậy mà không phải vậy", "thấy bạn gái nhắn câu này chắc chắn phải nhận lỗi trước, dù bạn không biết mình đã làm gì sai", cũng có người nói "người ta chán bạn rồi đó, ý nói đừng quấy rầy người ta nữa"...!Một cổ máy thông minh như nó thì làm sao có thể hiểu được mớ tình cảm phức tạp của loài người.
Do đó, thấy Lâm Vi bật lại bà Thịnh, nó cũng không biết cũng chẳng hiểu mấy câu nói đó có nghĩ là gì.
"Ê, trả thứ rẻ tiền này lại cho mày nè.
Không biết bị người nào ném vào thùng rác nữa, tao dán keo dùm mày rồi đó, dù sao cũng đừng quấy rầy tao nữa."
Thịnh Cảnh Thiện nổi giận đùng đùng chạy từ trên lầu xuống và quăng cái đầu robot lên bàn ăn.
"Cạch" một tiếng, cái đầu chạm mạnh lên mặt bàn rồi văng xuống đất.
Lâm Vi nhặt cái đầu lên.
Quả nhiên là đầu của con robot Transformers, nó được dán lại bằng keo trong, có thể nhìn thấy vết nứt ở khắp nơi.
"Đây là cái đầu robot Transformers mà Bánh Trôi đang tìm đúng không?" Bánh Trôi phản ứng ngay, đôi mắt tha thiết mong chờ nhìn cái đầu trên tay của cô, vẫn là Lâm Vi hỏi bé trước.
Lâm Vi đặt cái đầu robot vào trên tay bé, cuối cùng thằng bé cũng chịu ngồi yên.
Cô nhờ dì giúp việc vào bếp múc một chén cháo nóng.
Đến giờ thằng bé mới chịu ngoan ngoãn để cô đút ăn.
"Hừ, thứ thiển cận." Thịnh Cảnh Thiện tức giận lẩm bẩm một câu rồi ngồi trở lại ghế, chậm rãi hoàn thành bữa sáng.
Nhìn con gái tỏ thái độ khinh thường với đứa cháu trai của mình, bà Thịnh vốn muốn nhắc nhở con gái vài câu "tém tém lại bớt tính tình" nhưng Lâm Vi vừa xúc phạm đến lòng tự trọng của mình nên bà ta chẳng muốn ra mặt bênh cô ta mấy.
Lâm Vi không thèm để ý đến hai người kia, cô vẫn luôn nghiêm túc đút con trai ăn sáng.
Hôm nay, thằng bé ăn rất ngon miệng, uống xong nãi còn húp hơn nửa chén cháo.
"Bánh Trôi ăn no rồi à?" Cô thấy bé lắc đầu không muốn ăn tiếp, nhẹ giọng hỏi bé một câu.
Cuối cùng thằng bé cũng thoát ra khỏi sức hấp dẫn từ con robot Transformers biến hình, nó nghiêng đầu nhìn cô, giọng bập bẹ lặp lại: "Bánh Trôi ăn no rồi à?"
Lâm Vi không khỏi tươi cười, trong nháy mắt, cô đã hiểu rằng bé đã ăn no, thằng bé có kỹ xảo trả lời rất đặc biệt, đó chính là lặp lại câu nói trước đó một lần.
Có lẽ đây là "mẹ con nối liền khúc ruột", con cái muốn biểu đạt suy nghĩ trong lòng thì người mẹ luôn là người đầu tiên hiểu ý.
Cô cúi đầu hôn lên trán thằng bé và khen một câu: "Bánh Trôi giỏi quá! Là cậu bé ngoan nhất trên thế giới này."
Lâm Vi nói vô cùng nghiêm túc, đương nhiên, lại rước lấy sự giễu cợt từ Thịnh Cảnh Thiện.
Nếu không phải bị Thịnh Cảnh Minh cảnh cáo từ trước, chắc chắn cô ta sẽ chế nhạo thằng bé nữa.
Thằng nhóc tâm thần này có thể nghe hiểu mấy lời khen này sao? Còn khen trước mặt họ nữa chứ, rõ ràng là làm dáng mà.
Hồi xưa có thấy Lâm Vi yêu thương hay quan tâm gì đến nó đâu.
"Đúng là rất thiển cận.
Bắt nạt một đứa trẻ 4 tuổi vì một chiếc túi xách.
Cô thật là nên thân đó." Lâm Vi ngẩng đầu nhìn cô ta, lạnh lùng ném một câu qua đó.
Mãi đến lúc này, cô mới đáp lại câu chất vấn trước đó của Thịnh Cảnh Thiện.
"Đừng tưởng rằng có anh cả ra mặt là cô có thể khoe khoang.
Tôi có mắng, có chửi là mắng chửi thằng tâm thần này chứ không phải cô!"
Thịnh Cảnh Thiện thông thấu rất nhanh, không khỏi cười đểu một tiếng.
Mình cũng chả cần bỏ công làm ra vẻ tiểu thư thục nữ, mấy kịch bản dành cho gái ngoan không thích hợp với mình.
Lâm Vi thay đổi sắc mặt, dám mắng Bánh Trôi là thằng tâm thần trước mặt mình! Xem ra, Thịnh Cảnh Thiện vẫn chưa hấp thu được bài học trước đó.
"Cảnh Thiện, không thể nói Bánh Trôi như vậy.
Thằng bé là cháu ruột của con đó, con làm cô cái kiểu gì vậy hả?." Cuối cùng bà Thịnh cũng nói một câu chen ngang.
Chủ yếu là bà ta sợ Lâm Vi nói cho Thịnh Cảnh Minh biết.
Bà ta quay mặt cảnh cáo Thịnh Cảnh Thiện.
"Lâm Vi à, tính Cảnh Thiện nó thích cà rỡn vậy thôi, đợi chút mẹ bảo nó xin lỗi Bánh Trôi, con đừng tức mình làm chi, cũng đừng vì chút chuyện nhỏ này mà quấy rầy Cảnh Minh làm việc.
Mẹ nghĩ giờ này chắc thằng bé đang rất bận."
"Dạ mẹ, con đã biết.
Con xin phép ẫm Bánh Trôi lên lầu trước.
Hy vọng em chồng tém lại bớt tính cà rỡn đó, nếu không sớm hay muộn cô cũng bị thua thiệt vì nó thôi.
Lời thật thì khó nghe, cô tự giải quyết cho tốt đi."
Lâm Vi biến sắc mặt như tắc kè hoa, sau cùng cô vẫn tươi cười, không có so đo tính toán với cô ta và ẫm Bánh Trôi lên lầu.
Sự thực là vừa rồi cơn tức của cô nó vọt thẳng lên đỉnh đầu, suýt nữa đã "núi lửa phun trào".
Ngặc nổi, hệ thống lại quỷ khóc sói gào nên cô mới nén nhịn.
Trong đầu cô đã hình thành một kế hoạch, vừa có thể cho Thịnh Cảnh Thiện biết tay vừa có thể hệ thống thêm một đợt.
"Một mũi tên bắn chết hai con heo".
Lâm Vi ẫm Bánh Trôi vào phòng chơi, thằng bé gắn cái đầu vào cổ con robot biến hình.
Thằng bé không chê cái đầu dính đầy keo dán còn chơi rất tập trung.
Dưới lầu tranh cãi ầm ĩ, hình như tiếng la hét chói tai là của Thịnh Cảnh Thiện, còn giọng nói mang theo mệt mỏi lên tiếng khuyên nhủ là của bà Thịnh.
Lâm Vi không lên tiếng, nghĩ cũng biết, là Thịnh Cảnh Thiện biết mình bị đuổi khỏi nhà tổ dòng họ Thịnh, nổi cơn điên muốn xông lên đây mắng chửi cô và Bánh Trôi nhưng bị bà Thịnh ngăn lại nên mới xảy ra tranh cãi.
Rất nhanh, dưới lầu yên tĩnh không bao lâu thì tiếng chuông di động của Lâm Vi đã vang lên.
Cô cầm lên nhìn, thấy rõ hai chữ "Lâm Hạ" trên màn hình báo cuộc gọi đến.
Âm thanh mặc định như là tiếng chuông đoạt hồn của Hắc Bạch Vô Thường.
Hết chương 10.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...