Có lẽ linh hồn của Lý Như Phong đã rơi vào kết cục giống như những người khác.
Có lẽ ông ta biết mình khó thoát khỏi tai ương này nên đã giấu linh hồn của vợ đi.
Để linh hồn của vợ mình không bị ăn mất!
Bà ta nói: "Tôi và Như Phong làm vợ chồng đã lâu, tôi biết mình có lỗi với ông ấy, nhưng tôi vẫn muốn được ở cạnh ông ấy.
"
"Tôi có thể làm phiền các vị chôn cất Như Phong đàng hoàng không?"
Lưu Nhất Thiên gật đầu.
"Bà đi theo tôi, tuy rằng bà đã trễ giờ xuống âm phủ báo cáo, nhưng về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ, tôi sẽ giúp bà xuống dưới đầu thai chuyển thế.
"
Vương Đình gật đầu, sau đó chui vào trong túi gấm của Chúc Hạ Dương.
Xem như đã tìm được hung thủ của vụ án mất tích, hơn nữa những chuyện đã xảy ra cũng được xem là những chuyện linh dị.
Nhưng vẫn chưa xác định được người đứng sau giật dây mọi chuyện kia là người hay quỷ, cho nên nhiệm vụ của Lưu Nhất Thiêm xem như đã chấm hết.
Vậy có lẽ những cục diện rối rắm đằng sau còn cần mình phải thu dọn!
Không còn cách nào khác, ai bảo mình lại vướng chân vào chuyện này chứ!
Lúc Chúc Hạ Dương trở về, bà nội đã tỉnh, đang ngồi đan khăn quàng cổ trong phòng khách.
"Bà nội dậy rồi ạ?"
"Ừm, không biết sao hôm nay lại buồn ngủ như vậy, ngủ thiếp đi, cháu cầm túi đi đâu vậy?"
Chúc Hạ Dương cười cười, vừa đi về phòng vừa nói: "Cháu đi tìm một vài thứ thôi ạ.
"
"Dương Dương, có một số câu bà nội muốn cháu nhớ kỹ, trên thế giới này ngoài bà nội ra thì người mà cháu có thể tin tưởng chỉ có Mạc Thần, những người khác, ai cháu cũng phải đề phòng.
"
Chỉ có mỗi Mạc Thần sao?
Cũng đúng, từ trước tới nay, ngoài bà nội ra thì cũng chỉ có Mạc Thần không rời bỏ cô, luôn ở bên cạnh cô.
Chúc Hạ Dương vẫn chưa học Tống Hồn Chi Thuật nên không có năng lực đưa Vương Đình xuống địa phủ.
Cô vốn nghĩ chắc chắn Dạ Minh có thể làm được, nhưng nếu đưa Vương Đình về nhà thì chắc chắn bà nội sẽ phát hiện ra.
Nên sau khi tiếp tục cam đoan thêm lần nữa, Chúc Hạ Dương đã giao Vương Đình cho ông Trương.
Buổi tối Chúc Hạ Dương không gặp lại Dạ Minh nhưng lại nhận được điện thoại của Lưu Nhất Thiên.
Chúc Hạ Dương thấy bà nội ngủ rồi nên lặng lẽ đi ra ngoài.
Đêm mùa thu hơi se se lạnh, hơn nữa trên đường không hề có người đi lại, trong lòng Chúc Hạ Dương vẫn thấy hơi sợ hãi.
Lúc đi ngang qua ngã tư đường, nhìn thấy những hồn phách màu trắng lơ lửng quanh đi quẩn lại, Chúc Hạ Dương làm như không nhìn thấy, trực tiếp đi qua.
Những du hồn không có tu vi này căn bản không thể đến gần mình được nên hoàn toàn không cần lo lắng.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt Chúc Hạ Dương, là người mà Lưu Nhất Thiên phái tới.
Chúc Hạ Dương mở cửa ngồi lên xe, một du hồn có dáng vẻ của một cô gái nhỏ cũng nhanh chóng ngồi vào.
"Cô đi đi, đây không phải chỗ cô có thể ở được.
"
Chúc Hạ Dương nói câu này làm cảnh sát không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cô không làm chuyện xấu, tôi không muốn ra tay với cô đâu!"
Lúc này anh cảnh sát kia bắt đầu sợ hãi.
Nửa đêm nửa hôm, rõ ràng bên trong xe chỉ có mình và Chúc đại sư, hơn nữa mấy câu này rõ ràng không phải đang nói với anh ta!
Chẳng lẽ!
"Đại! Đại sư, cô! "
"Không sao đâu, cô ta đã đi rồi.
"
Xem ra thật sự có thứ gì đó!
Cảnh sát kia rùng mình một cái.
Vừa đến cục cảnh sát, Trương Trực Nam đã nhanh chóng dẫn Chúc Hạ Dương đến chỗ để cột đá.
"Chú!"
"Hạ Dương, từ khi để thứ này ở đây, bọn họ đều nói thường xảy ra chuyện lạ, hơn nữa cháu nhìn kìa, không thấy phong ấn đâu nữa!"
Chúc Hạ Dương nhìn nhìn, đúng là không thấy phong ấn mình vẽ lần trước đâu nữa!
Là ai đã lén giải phong ấn?
"Ở đây lúc nào cũng có người trông coi, không thể có người lạ đi vào, chẳng lẽ cây cột tự ! "
"Thứ này không thể để đây lâu được!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...