Bà nội vừa đi không lâu, Chúc Hạ Dương vội vàng gọi điện thoại thông báo cho ông Trương.
Chúc Hạ Dương muốn tìm thời điểm thích hợp tự nói với bà nội.
Huống chi, lúc trước nếu không phải thực sự hết cách thì có lẽ cô đã không làm chuyện này.
Thấy ông Trương đồng ý, trong lòng Chúc Hạ Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
Giữa trưa, khi bà nội về cũng không có gì khác thường nên Chúc Hạ Dương đoán có lẽ ông Trương vẫn chưa nói với bà nội.
Mà trong tay Lâm Tam Cô còn cầm một món đồ, ngồi xuống ghế.
Đến giờ cơm trưa, Chúc Hạ Dương tự mình xuống bếp.
Bây giờ bà nội đã tỉnh lại, vì có bà nội bên cạnh nên mỗi một bữa cơm cô đều không làm qua loa.
Nhất định phải chăm sóc bà nội thật tốt.
"Bà nội, ăn cơm thôi, bà đang làm gì đó?"
Lâm Tam Cô không ngẩng đầu lên, động tác tay cũng không dừng lại.
Mỗi một nếp nhăn trên mặt bà cũng đều như đang cười.
"Bây giờ đã gần tháng mười, gió mùa đông cũng tới sớm, bà nội đan cho Dương Dương một cái khăn quàng cổ, đến lúc đó Dương Dương sẽ có thứ để giữ ấm."
Chúc Hạ Dương ngồi xổm xuống, để hai tay lên đùi bà nội như khi còn bé.
Thật lâu sau, cô mới nhẹ nhàng cầm cuộn len và kim đan lên, dẫn bà nội đi ăn cơm.
Trước kia bà nội là bà linh nổi tiếng, có chuyện thì cứ tìm bà, chỉ cần bà ra mặt thì không chuyện gì là không giải quyết được.
Thế nên uy tín của bà rất cao.
Về sau khi chuyển đến đây, mặc dù không có tiếng nhưng dần dà cũng thường xuyên có người tới tìm bà.
Sau khi bệnh nằm viện, bà nội nói bà không muốn làm nghề này nữa, dù sao Dương Dương cũng đã trưởng thành, bà có thể yên tâm dưỡng lão.
Thật ra sau này Chúc Hạ Dương mới biết được, con đường này bà nội đi rất gian khổ.
Vì mình, khó càng thêm khó.
Bà nói như vậy, cũng không phải muốn cháu gái nuôi bà khi về già mà bà sợ mình sẽ ra đi trên giường bệnh.
Chi nên bà mới dùng chuyện này để chặt đứt mong muốn của mình.
Hôm nay, Chúc Hạ Dương vừa từ phòng bếp ra đã thấy Dạ Minh đi tới.
Hiểu Uyển nhìn chằm chằm anh chàng đẹp trai trước mặt, hai mắt như sắp lồi ra ngoài.
"Anh đẹp trai, anh muốn mua cái gì?
"Tôi tìm cô ấy!"
Dạ Minh nói xong, đi thẳng qua chỗ Chúc Hạ Dương, tiện tay xoa đầu cô một cái.
Cằm Hiểu Uyển như sắp rơi xuống đất.
Mà Lạc Minh chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lại lo làm chuyện của mình.
"Này, lấy tay anh ra cho tôi!"
"Nếu đã diễn kịch thì phải diễn cho giống."
Dạ Minh nhỏ giọng nói, nhếch môi cười một tiếng.
Không thể không nói, Dạ Minh cười lên nhìn rất đẹp.
Mặc dù anh không hay cười.
"Chị Hạ, anh này là.
.
."
Hiểu Uyển chưa từng nhìn thấy Chúc Hạ Dương tiếp xúc với bất kỳ phái nam nào ngoài Mạc Thần.
Mà người này mình mới thấy lần đầu, thế mà động tác còn thân mật như vậy.
Xem ra kĩ thuật cua trai của chị Hạ đã cao siêu hơn rất nhiều rồi!
Anh chàng đẹp trai trước mắt này ngon biết bao.
Chúc Hạ Dương ngoài cười nhưng trong không cười, gỡ khẩu trang xuống nói với Lạc Minh đang ở trong phòng bếp: "Lạc Minh, cậu qua đây."
Gọi hai người tới, bà nội cũng đúng lúc bước lại.
Nhìn thấy Dạ Minh, Lâm Tam Cô không hề giật mình.
"À ừm...!tôi giới thiệu một chút, anh ấy là Dạ Minh, bạn trai của tôi."
Hai chữ bạn trai, Chúc Hạ Dương cố hết sức nói ra, đôi môi như bị nhựa cao su dán lại.
Mà người kinh ngạc nhất ở đây không ai khác ngoài Hiểu Uyển.
Người bình thường luôn lạnh như băng, ba năm nay lúc nào cũng ở trong tiệm, lại không hề tiếp xúc với người khác như chị Hạ, sao lại đột nhiên có bạn trai!
"Chị Hạ, chuyện này...!thật sự là bạn trai của chị?"
"Đúng vậy, Mạc Thần cũng biết.
Chị muốn giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau."
Mặt Chúc Hạ Dương ửng hồng, trong lòng đang không ngừng chửi bậy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...