Cô Vợ Trừ Tà Của Quỷ Vương


Chúc Hạ Dương leo lên giường nằm mà giống như chuẩn bị lên pháp trường.


Nhìn Dạ Minh vừa cởi quần áo vừa đi tới, cô nắm chặt chăn, nhìn anh chằm chằm.


"Này, anh muốn làm gì!"

"Đi ngủ không cần cởi quần áo sao?"

Chúc Hạ Dương không phản bác được.


Giờ phút này chuyện cô lo lắng nhất là Dạ Minh đang muốn đi ngủ hay là muốn ngủ với cô!

"Xích qua một bên.

"

"Ừ!"

Chúc Hạ Dương dịch qua một bên, kéo chăn lên che nửa mặt.


Dạ Minh nằm xuống cạnh cô, ánh đèn bỗng vụt tắt.


Trong phòng rất yên tĩnh, không ai nói gì.


Chúc Hạ Dương nghĩ, cái tên Dạ Minh này là một Quỷ Vương, hẳn là sẽ không làm ra chuyện gì khác thường đâu.



Hơn nữa, anh ta đường đường là Quỷ Vương, sẽ coi trọng mình sao?

Nằm mơ!

Chính cô cũng không tin.


Đột nhiên, tay của Chúc Hạ Dương bị nắm chặt, cô bị dọa cho giật thót, trừng to mắt nhìn Dạ Minh.


"Này, anh muốn làm gì!"

"Đừng nhúc nhích, giúp bà nội cô tỉnh lại khiến tôi tốn rất nhiều linh lực, cần âm khí của cô tẩm bổ.

"

Nói xong, Dạ Minh càng nắm chặt thêm mấy phần.


"Được voi đòi tiên!"

"Nắm tay chỉ có thể hấp thu chút âm khí yếu ớt, thật ra muốn hấp thu nhiều âm khí hơn, hẳn là chúng ta! "

"Được được được, đừng nói nữa!"

Chúc Hạ Dương tranh thủ chặn họng anh.


So với phương pháp anh sắp nói ra, nắm tay đơn giản hơn nhiều.


Mặc dù Chúc Hạ Dương vẫn không buông lỏng cảnh giác nhưng cũng không giãy giụa nữa.


Dù sao chuyện anh giúp bà nội tỉnh lại là sự thật.


Mà Dạ Minh nhếch miệng mỉm cười.


Cô gái này đúng là ngốc, trước đó còn tưởng cô rất thông minh chứ.


Xem ra cô và cô ấy không giống nhau!

Sáng hôm sau, khi Chúc Hạ Dương tỉnh lại, Dạ Minh vẫn nằm bên cạnh.


Trên mặt anh vẫn đọng nở nụ cười thản nhiên, tay hai người vẫn nắm chặt.


Chúc Hạ Dương nhẹ nhàng rút tay ra, chống đầu nhìn người bên cạnh.


Hơn năm giờ, ngoài cửa sổ có ánh sáng lờ mờ nhưng lại không thể làm lu mờ vẻ đẹp của anh.



Trong nháy mắt đó, Chúc Hạ Dương cảm thấy lúc tỉnh giấc nhìn anh như vậy cũng tốt.


Nhưng quỷ mà cũng cần ngủ, chuyện này cô mới nghe lần đầu.


Rời giường làm bữa sáng cho bà nội xong, Chúc Hạ Dương đi xuống tiệm, cô định lát nữa mới lên gọi bà nội thức dậy.


Khi tia nắng đầu tiên rọi vào cửa tiệm, Chúc Hạ Dương khẽ ngẩng đầu nhìn chùm sáng vàng nhạt đó.


Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào mặt trời.


Dù có nhìn thẳng vào mặt trời thì mắt cô cũng không hề cảm thấy chói mắt.


Cô không hiểu nổi vì sao mình có thể nhìn thấy một thế giới rực rỡ hơn, nhưng lại phải nhìn xuyên qua kính râm.


Lạc Minh ở bên cạnh thấy Chúc Hạ Dương đang ngẩn người, khẽ gọi mấy tiếng.


"Hạ Dương, cô không sao chứ?"

"Ồ, không sao.

"

Chúc Hạ Dương cười trả lời, lại nói: "Cậu làm việc trước đi, tôi lên xem bà nội tôi một chút.

"

Nhắc đến bà nội, Chúc Hạ Dương nở một nụ cười ngọt ngào.


Chỉ tiếc là bị khẩu trang che mất.



Nhìn "Biển xanh trời biếc"* vừa làm xong, Chúc Hạ Dương dừng một chút, thuận tay cầm một cái lên lầu.


*Tên một loại bánh do Chúc Hạ Dương làm.


Cô biết Dạ Minh chỉ cần cúng hương khói là được, nhưng không biết anh có thích cái này không.


Màu lam đậm bên ngoài bánh kem cực kỳ giống đôi mắt sâu hút của anh.


"Bà nội, bà yên tâm, cháu sẽ đối xử với Hạ Dương thật tốt.

"

"Có câu nói này của cậu là tôi yên tâm rồi, đứa nhỏ Dương Dương này quá khổ rồi, hy vọng cậu! "

Lâm Tam Cô còn chưa nói xong thì kẹt một tiếng, cửa bị mở ra.


Lâm Tam Cô nhìn về phía cửa, mà Dạ Minh vẫn ung dung sờ trái quýt nhỏ trên tay.


Mặc dù tối qua Dạ Minh đã nói rất rõ, nhưng trong lòng Chúc Hạ Dương vẫn sợ thân phận của anh bị bà nội nhận ra.


Cô ấp úng nói không nên lời, sau khi để bánh kem lên bàn, kéo Dạ Minh vào phòng.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui