Cô Vợ Trừ Tà Của Quỷ Vương


Ông lão dừng một chút, vẻ mặt bất đắc dĩ.


"Chuyện cháu muốn làm không có gì sao, cháu có biết tại sao lúc trước ông muốn nhận cháu làm đệ tử nhưng sau đó lại từ chối không?"

Lúc trước, Chúc Hạ Dương luôn quấn lấy muốn ông Trương muốn ông dạy mình, ông Trương đồng ý rồi, nhưng khi cô đến tìm ông ấy thì ông ấy lại đổi ý.


Chúc Hạ Dương biết, chắc chắn bà nội đã tới tìm ông ấy.


"Trước đó ông không biết Tam Cô đã vì cháu mà chịu đựng những gì, ông cũng đã nghĩ nếu cháu cứng đầu như vậy thì cứ theo ý cháu là được rồi.

"

Có ý gì?

Chúc Hạ Dương không hiểu lời của ông Trương lắm.


Từ nhỏ cô chưa từng gặp cha mẹ, là bà nội cực khổ nuôi cô khôn lớn.


Cô cũng biết bà nội vất vả và khó khăn thế nào.



Nhưng trực giác nói cho cô biết, có uẩn khúc ẩn sau lời nói của ông Trương.


"Tiểu Dương, ông hy vọng cháu nghiêm túc suy nghĩ kỹ, kiên trì theo ý mình hay nghe theo bà nội cháu.

"

"Cháu biết bà nội rất khó xử, nhưng cháu nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao mọi người đều phủ nhận sự cố gắng của cháu!"

Chúc Hạ Dương sâu xa nhìn ông Trương qua cặp kính đen, nếp nhăn trên mặt ông ấy cũng nhiều như bà nội.


Bọn họ đều già rồi.


"Đứa nhỏ, cố gắng của Tam Cô không chỉ nhiêu đó thôi đâu, tự cháu chọn đi.

"

Ông Trương nói xong thì bỏ đi, bóng lưng lộ vẻ bi thương.


Giống như ánh mắt của ông ấy.


Chúc Hạ Dương muốn bà nội lập tức tỉnh lại, cô muốn hỏi cho rõ mọi chuyện.


Trong tình trạng không biết gì cả, cô cũng không biết phải làm thế nào mới đúng.


Lưu Nhất Thiên đi ra, nhìn dáng vẻ mất hồn của Chúc Hạ Dương, có hơi lo lắng.


Ông ấy nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Chúc Hạ Dương.


"Sao vậy, không sao chứ?"

"Không sao.

"

Chúc Hạ Dương lắc đầu đi xuống dưới lầu, hỏi một cảnh sát cô mới biết, vì trong nhà bị trộm nên ông Trương đến đồn cảnh sát báo án.



Trong lòng Chúc Hạ Dương thầm mắng tên trộm đó một trận.


Lúc nào trộm không được, lại chọn đúng hôm nay, để ông Trương gặp được mình.


Nhưng suy nghĩ lại, không biết ông ấy có bị mất gì nhiều không, hôm nào tới thăm sau vậy.


Ông Trương không có người thân, trước kia có nhận một đồ đệ, xem người đó như con trai, kết quả không ngờ sau đó người này lại trộm một cái bình hoa cổ trong tiệm của ông ấy trốn mất.


Từ đó về sau, ông Trương không nhận đồ đệ nữa, vất vả lắm mới quyết định nhận Chúc Hạ Dương thì lại bị Lâm Tam Cô phản đối.


Đó là chuyện của nhiều năm trước.


Suy nghĩ kỹ một chút, Chúc Hạ Dương cảm thấy ông Trương cũng rất đáng thương.


Bởi vì bản thân cũng không hiểu được ẩn ý trong câu nói của ông Trương, hơn nữa chuyện đêm nay nhất định phải làm tốt, nếu không Trương Trực Nam sẽ gặp nguy hiểm.


Nên Chúc Hạ Dương buộc mình phải dằn nghi ngờ và lo lắng trong lòng xuống, chuẩn bị tốt cho chuyện sắp làm.


Bên ngoài cục cảnh sát có một quảng trường không quá rộng, Trương Trực Nam đang đứng ở đó.


Anh ta thừ người ngồi trên ghế dài, không hiểu được dụng ý của đội trưởng Lưu.



Đã trễ như vậy, lại kêu mình đến đây hóng mát?

Trương Trực Nam cảm thấy hơi lạnh, kéo chặt quần áo che kín nhưng vẫn không có tác dụng, anh ta cảm nhận được cơ thể mình không ngừng tỏa ra khí lạnh.


Cơ thể mình giống như sắp bị đông cứng, tay chân cũng bắt đầu mất cảm giác.


Giơ hai tay chà xát vào nhau, hi vọng có thể làm dịu cảm giác này nhưng anh ta lại nhận ra, không biết từ lúc nào trên hai tay mình đã có thêm một lớp sương trắng.


Trong lòng bàn tay có một ký hiệu hình tam giác màu đỏ.


Rốt cuộc là có từ khi nào?

Đúng, Chúc Hạ Dương!

Hành động hôm nay của cô ta rất kì lạ, vô duyên vô cớ túm tóc mình, lại vô duyên vô cớ cười với mình.


Thậm chí còn nắm tay mình?

Chính là lúc đó?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui