Cô Vợ Trừ Tà Của Quỷ Vương


Chúc Hạ Dương vừa về lại tiệm thì Lưu Nhất Thiên gọi điện thoại tới.


Nghe xong cô vội vàng đi một chuyến.


"Đại sư, cô đến rồi!"

Chúc Hạ Dương vừa đến nhà xác của bệnh viện thì đã nghe Trương Trực Nam nói mát.


Chúc Hạ Dương đi ngang người anh ta, chợt dừng bước.


"Đúng đấy, cảnh sát Trương bị dọa ngất ở hiện trường!"

Chúc Hạ Dương cố ý nhấn mạnh hai chữ cảnh sát, thấy sắc mặt Trương Trực Nam trở nên khó coi mới đi tới chỗ để cái xác khô trong nhà xác.


Chuyện lần trước khiến Trương Trực Nam rất mất mặt, anh ta cảm thấy một cảnh sát mà lại ngất xỉu ở hiện trường là chuyện rất mất mặt.


Hơn nữa, rõ ràng bản thân bị thối quá mà ngất!

Không cần biết là thật sự do thối mà ngất hay bị dọa ngất, anh ta cũng có cảm giác hình như mình bị Chúc Hạ Dương nắm thóp.



"Họ Chúc, cô đừng nói lung tung!"

Trương Trực Nam đi tới nói, vẻ mặt cảnh cáo.


"Sao anh biết tôi họ Chúc?"

"Cô ngốc hả, không phải lấy khẩu cung thì sẽ ghi lại tên sao, Chúc Hạ Dương?"

Chúc Hạ Dương vốn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ lại, chỉ là cái tên thôi.


Không quan tâm tới Trương Trực Nam nữa, Chúc Hạ Dương nhìn chỗ đặt cái xác nam trước đó.


Trên tấm vải màu trắng dính đầy chất lỏng màu đen sền sệt, mùi hôi thối nồng nặc, chỗ đặt thi thể có dấu vết bị gặm cắn.


Xương cốt và vụn thịt rơi đầy đất.


"Phát hiện ra thi thể bị mất tích thế nào?"

"Sớm tối mỗi ngày người trông coi nhà xác sẽ tới kiểm kê nhân số, nửa tiếng trước chúng tôi nhận được điện thoại nói không thấy thi thể đâu, sau đó gọi ngay cho đại sư!"

Người nói chuyện là một anh trai trẻ tuổi, thoạt nhìn hình như bằng tuổi Trương Trực Nam nhưng lại khiến người khác yêu thích hơn anh ta nhiều.


"Gọi tôi Hạ Dương là được!"

Chúc Hạ Dương cẩn thận xem xét hiện trường, sau đó đứng dậy đi qua đi lại bên cạnh Trương Trực Nam, đột nhiên giật một túm tóc của anh ta.


"Cô làm gì đấy!"

Không để ý đến Trương Trực Nam, Chúc Hạ Dương ném tóc của anh ta vào một chất lỏng màu đen.


Chỉ thấy đột nhiên túm tóc đen và chất lỏng hòa thành một thể, không thấy tăm hơi.


"Mấy người không ai được đụng tới thứ này!"

Sau đó, Chúc Hạ Dương bảo anh chàng trẻ tuổi đưa mình đi tìm Lưu Nhất Thiên.



Mặc dù Trương Trực Nam hơi tức giận nhưng cũng chỉ đành đi theo sau lưng Chúc Hạ Dương.


Dù sao đội trưởng Lưu đã dặn dò mình.


Đến cục cảnh sát, Chúc Hạ Dương và Lưu Nhất Thiên nói chuyện riêng một lúc lâu, lúc đi ra hai người vẫn vừa nói vừa cười.


Trương Trực Nam cảm thấy đội trưởng Lưu rất thích người phụ nữ thối này, xem ra địa vị của mình bị uy hiếp rồi!

Sáu giờ chiều, Chúc Hạ Dương lại tới đồn cảnh sát, lúc nhìn thấy Trương Trực Nam khóe môi cô nhếch lên một nụ cười không hề thân thiện.


Khiến Trương Trực Nam thấy hơi khó hiểu.


"Hạ Dương đến rồi!"

"Vâng, chú, chuẩn bị xong hết mọi thứ chưa?"

Lưu Nhất Thiên gật đầu một cái, hai người lại lên văn phòng trên lầu.


Một cảnh sát dẫn theo một ông lão đi từ phòng thẩm vấn ra.


Ông lão nhìn bóng lưng Chúc Hạ Dương, ánh mắt phức tạp.


Tám rưỡi tối, Chúc Hạ Dương vừa đi ra khỏi phòng thì thấy ông lão râu tóc bạc phơ đó.



"Tôi muốn nói chuyện với cháu.

"

Thấy ông lão quay người rời đi, Chúc Hạ Dương cũng đi theo.


"Cháu biết mình đang làm gì không?"

Ông lão nhìn Chúc Hạ Dương, giống như đang hỏi mà cũng giống đang lo lắng.


Chúc Hạ Dương chần chờ một lát rồi từ từ nói: "Làm chuyện cháu muốn làm.

"

"Cháu đã được bà nội cháu đồng ý chưa? Cháu có nghĩ tới, chuyện mà cháu muốn làm sẽ khiến người muốn bảo vệ cháu phải khó xử không?"

"Cháu cũng đang tự bảo vệ mình, cháu không muốn cứ mãi yếu đuối như vậy, cháu muốn trở nên mạnh mẽ thì có gì sai? Muốn bảo vệ mình, bảo vệ người bên cạnh mình thì có gì sai?"

Chúc Hạ Dương không hiểu, cái mà họ gọi là bảo vệ, chính cô cũng có thể làm được.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui