Cô Vợ Trừ Tà Của Quỷ Vương
Vì hạnh phúc của chính mình, sáng sớm hôm sau Chúc Hạ Dương đã xuất phát đến công viên Lạc Hà.
Cô cũng không muốn phải gả cho một người vốn dĩ không tồn tại!
"Tiểu chủ tử, hơi thở đó ở trong ao!"
"Hơi thở gì?" Chúc Hạ Dương hơi nghi ngờ.
"Cô gái đã từng đến cửa hàng mua đồ, tôi ngửi được mùi của cô ấy, ở trong cái hồ kia.
"
Ở trong hồ sao?
Nói vậy thì cô gái mất tích kia thật sự có liên quan đến chỗ đó ư?
Chúc Hạ Dương vội vàng lái xe đến công viên Lạc Hà.
Nhìn dây chắn của cảnh sát, đúng lúc cô định chạy vào thì lại bị ai đó kéo lại.
"Trước tiên nhìn đã rồi nói sau.
"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, sự kinh ngạc vui mừng trong lòng Chúc Hạ Dương chớp mắt đã hóa thành tức giận.
Nhớ lại tối hôm qua cô lại thấy nổi điên.
"Không cần anh lo!"
"Thật sao?" Dạ Minh trêu chọc nhìn chằm chằm Chúc Hạ Dương, khiến cho cô cảm thấy sởn tóc gáy.
"Mặc kệ anh!"
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, cây liễu đã lớn thêm rất nhiều nhưng xung quanh trông vẫn như cũ.
Cảnh sát kiểm tra xung quanh đó, ông chú và Trương Trực Nam đang nói chuyện gì đó cùng một bà cụ.
Ngay lúc ánh mắt của chú liếc về phía bên này, Chúc Hạ Dương đã vẫy vẫy tay với ông.
Lưu Nhất Thiên ra hiệu cho cảnh sát để cho cô và Dạ Minh đi vào.
"Ông chú, chuyện này là sao vậy?"
"Tối hôm qua tôi đây dậy đi tiểu đêm, kết quả đã trông thấy một cô gái nhảy cầu!" Bà cụ giành phần nói trước.
"Nhảy cầu sao?"
Chẳng lẽ chỉ là đơn giản là nhảy cầu thôi sao?
Nhưng chuyện cái cây này cũng khó mà tin được!
"Trực Nam, cậu đi ghi âm khẩu cung đi.
" Nói xong, ông chú đưa Chúc Hạ Dương đi sang bên kia.
"Người này là ai?"
"Là trợ lý của cháu.
"
Chúc Hạ Dương nói xong thì cười ngây ngốc, ông chú liếc nhìn hai người rồi tiếp tục đi về phía trước.
"Chuyện này cháu thấy thế nào? Ngoài cái cây này thì những không còn gì bất thường.
" Ông chú nhìn gốc cây liễu mới mấy ngày đã to bằng thùng nước trước mặt, ánh mắt phức tạp.
"Hút cạn nước trong ao đi!"
Không đợi Chúc Hạ Dương kịp mở miệng, Dạ Minh đã nói trước.
Chúc Hạ Dương đến gần anh, ra hiệu cho anh ở bên ngoài không được tranh giành danh tiếng với cô.
"Gặp chuyện không giải quyết được rồi anh hẵng ra tay!"
Sau khi tặng cho anh một cái liếc mắt, cô đi đến cạnh cái hồ.
Chúc Hạ Dương nhìn nhìn, đi đến ven hồ ngồi xổm xuống duỗi tay nhúng chút nước để trước mũi ngửi ngửi.
"Ông chú, hãy làm theo lời trợ lý của cháu nói, hút cạn nước trong ao xem, nhớ hút chậm từ trên xuống dưới!"
"Được, thử nghe lời cháu một lần vậy.
"
Nói xong, ông chú đã bảo người đưa máy hút nước đến.
Nói thật thì cái hồ này cũng không lớn lắm nhưng lại rất sâu.
Hút được một mét, mặt nước hiện lên một lớp màu trắng gì đó.
"Xác dầu!"
Nghe thấy thế, mọi người ở đây đều rất kinh ngạc, bàn tán sôi nổi.
Chúc Hạ Dương cũng không ngờ đến trong hồ lại có thứ này.
Lúc đầu cứ tưởng rằng chỉ có mấy con quỷ nước thôi.
Xác dầu trong hồ phải hút đầy mấy thùng lớn mới hết, cảnh tượng phơi bày trước mặt mọi người càng đáng sợ hơn.
Dưới đáy hồ trên rộng dưới hẹp, tất cả đều là dung dịch màu xanh biếc đậm đặc ngâm đủ các loại thi thể.
Mức độ thối rữa của các thi thể khác nhau, có cái đã thành xương trắng, có xác thì mới hơi trương lên.
Lúc hút những xác dầu đó, trong không khí ngập tràn mùi thối rữa, những người vây xem xung quanh đều ói mửa bỏ chạy.
Thậm chí những hộ gia đình đều đóng kín hết cửa sổ lại.
Mà cảnh sát đang làm việc ở hiện trường chỉ có thể vừa ói mửa vừa tiếp tục làm việc.
Rất nhanh, nhân viên đã mua được khẩu trang phát cho mọi người, nhưng khẩu trang cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Trong lúc tất cả các thi thể và hài cốt được vớt lên đợi khám nghiệm tử thi, Chúc Hạ Dương đã bất chấp mùi hôi thối, kiểm tra các thi thể một lượt.
Những thi thể nằm dưới đất, không bao lâu trên đỉnh đầu đã chảy ra một dòng chất lỏng màu xanh lục, cây cỏ xung quanh chết héo trong nháy mắt.
Giống như với chất lỏng nổ từ xác nữ lần trước mà mình giết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...