Vẻ mặt Mạc Thần khó xử nhìn Chúc Hạ Dương, ngồi xuống đối diện cô.
"Tiểu Hạ Dương, tôi chỉ ăn ngay nói thật, nhưng mà chú ấy nhất định phải đổ hết chuyện Chúc Đạt Sướng bị thương lên đầu cậu.
"
Sao ông già này có thể vô lại như vậy chứ!
Lúc này, có hai người đi đến.
"Đội trưởng Lưu?"
Ông chú gật đầu ra hiệu, sau khi nhìn thấy Chúc Hạ Dương thì cười cười: "Ôi, cô bé lại đến cục cảnh sát nữa rồi!"
Chúc Hạ Dương xấu hổ quay đầu sang chỗ khác.
"Đã nói là không phải người tốt gì mà!"
"Này, anh nói cái gì đấy!" Mạc Thần đứng lên, trừng mắt nhìn thẳng về phía Trương Trực Nam.
Chúc Hạ Dương gõ đầu anh ta, nhỏ giọng nói: "Đừng có lấy đá chọi đá với cục cảnh sát, cậu không muốn sống nữa hả, đừng để ý đến ông ta nữa là được!"
"Khụ khụ, chuyện này chỉ là hiểu lầm, nếu có duyên như vậy chúng ta nói chuyện đi ông chú!"
"Được.
" Lưu Nhất Thiên dặn dò mấy cảnh sát ở đó rồi đi ra ngoài.
"Nói cho tôi nghe xem nào.
"
Chúc Hạ Dương cố làm ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng đôi mắt dưới kính râm lại không có cảm xúc gì.
"Chú có tin là có ma không?"
"Tin hay không thì cô cứ nói ra trước xem sao.
"
Thấy vẻ mặt của của ông chú bình tĩnh cứ như là đang đợi kể chuyện cố tích vậy.
"Bạn của tôi bị theo dõi, chúng tôi vốn muốn dụ rắn ra khỏi hang, kết quả bạn của tôi lại bị bắt, tới lúc tìm được thì nhận ra là Chúc Đạt Sướng đã bị người ta mượn xác.
Đúng cháu có đánh nhau với cậu ta, nhưng cậu ta lại bị nhập, sao cháu có thể không đánh cậu ta đến nông nỗi đó được chứ!"
"Nhưng cháu nghĩ gia đình nạn nhân sẽ tin điều đó sao?"
Ông chú nghiêng đầu nhìn Chúc Hạ Dương, có chút đáng yêu.
"Nhưng mà cháu vô tội mà.
"
"Yên tâm, tôi sẽ điều tra kỹ, cháu về trước đi!"
Nghe thấy được về, Chúc Hạ Dương vội vàng nói cảm ơn.
"Chính là cô, là cô đánh con trai tôi ra nông nỗi này, tôi sẽ không tha cho cô!"
Đột nhiên có một người đàn ông la lên, làm ra vẻ sắp đánh nhau đến nơi, Lưu Nhất Thiên kéo Chúc Hạ Dương ra phía sau mình.
"Chúc tiên sinh, chuyện này chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, có người chứng minh cô ấy trong sạch, hơn nữa đây là đồn cảnh sát, xin ông chú ý thái độ!"
Sắc mặt Chúc Minh Hưởng trầm xuống, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm Chúc Hạ Dương.
"Nếu con tôi có chuyện gì, tôi sẽ khiến cô phải hối hận!"
Chúc Hạ Dương đứng phía sau lưng ông chú, nhìn người đàn ông không nói lý lẽ trước mắt nói: "Chúc tiên sinh, ông cảm thấy con ông lớn như vậy rồi, tôi có thể làm gì cậu ta? Ông ở đây vu khống cho người tốt, còn không bằng ông trở về chăm sóc tốt cho con trai của ông đi, cẩn thận tôi cũng học hỏi ông một chút, tố cáo cậu ta hãm hiếp giết người đấy!"
"Cô! " Sắc mặt Chúc Minh Hưởng xanh mét.
"Tự mình nghĩ lại xem mình có làm chuyện thiếu đạo đức nào không, sao con ông gặp báo ứng như vậy, bị thứ dơ bẩn do cha mình hại bám lấy, đến khi chết còn không quên hủy hoại lục phủ ngũ tạng, bẻ gãy hai tay!"
Chúc Hạ Dương tự nhận thấy mấy câu này của mình cũng đã đủ làm chấn động người đàn ông yêu con như mạng này rồi.
Mặt Chúc Minh Hưởng càng đen hơn, đứng đơ người tại chỗ, không để ý Mạc Thần đang an ủi, lảo đảo đi ra ngoài.
"Tôi! không làm ông ta sợ chứ!"
"Không sao đâu, không dọa chết ông ta đâu.
" Ông chú nói xong xoay người nhìn Chúc Hạ Dương.
"Cô gái, cháu cẩn thận kể lại chuyện này cho tôi nghe, vụ án này cảnh sát điều tra mãi mà vẫn không có kết quả, nói không chừng có thể tìm được đột phá mới.
"
Chúc Hạ Dương kể hết những chuyện đã xảy ra cho đội trưởng Lưu xong thì kéo Mạc Thần về nhà.
Cái tên ở bệnh viện kia cứ để cha anh ta canh chừng.
Mất công đến lúc nào đó mình lại biến thành tội phạm giết người nữa.
"Tiểu Hạ Dương, lời vừa nãy cậu nói chắc chắn là đã đâm một nhát vào chỗ đau của chú Chúc, tôi thấy hẳn là chú ấy có chuyện cũ gì đó.
"
Vẻ mặt Mạc Thần đầy tò mò, có vẻ rất chờ mong.
"Tôi không muốn liên quan gì đến ông ta nữa, nhưng mà cậu đó, sao cha cậu lại qua lại với người như vậy chứ, cẩn thận ông ta bán nhà cậu đi đấy.
"
Mạc Thần cười hì hì không nói lời nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...