Cha của Chúc Đạt Sướng tên Chúc Minh Hưởng, là một người đàn ông trung niên đã ngoài bốn mươi tuổi, mặt có vài nếp nhăn, nhưng vẫn có thể thấy rằng khi còn trẻ ông ta cũng rất đẹp trai.
Ông ta có chiều cao trung bình, cao hơn Chúc Đạt Sướng một chút.
Khi Chúc Minh Hưởng nhìn thấy dáng vẻ nằm trên giường của con mình cả người lảo đảo lùi về phía sau, được Mạc Thần đỡ lại.
"Tiểu Sướng, chuyện này! "
"Chú Chúc đừng kích động, trước tiên phải chữa trị vết thương cho Đạt Sướng đã.
"
Nghe vậy, Chúc Minh Hưởng vội vàng nộp phí phẫu thuật để con trai vào phòng phẫu thuật.
Mà y tá luôn đứng bên cạnh nhìn Chúc Đạt Sướng nghe hai người nói như vậy lại hơi ngẩn ra.
Gì mà ruột già với ruột non, sao có người đặt tên như vậy!
Chúc Minh Hưởng vô cùng yêu thương đứa con này, từ nhỏ đã nâng niu trong lòng bàn tay như báu vật.
Rất sợ bị trầy xước sứt mẻ.
Mà đứa con này đột nhiên lại bị thương nghiêm trọng như vậy, toàn thân máu me be bét, đầu ông ta ong ong.
Nếu như mẹ thằng bé thấy được cảnh này, chỉ sợ sẽ lập tức ngất xỉu!
Sau khi Chúc Đạt Sướng phẫu thuật xong được đưa vào phòng bệnh, y tá đưa quần áo hàng hiệu bị bẩn cho Chúc Minh Hưởng.
Chúc Minh Hưởng đi đến thùng rác bên cạnh định ném đi.
"Chú Chúc, chú xem thử trong túi có cái gì không, ví dụ như túi tiền hay gì đó.
"
Thấy bộ quần áo của Chúc Đạt Sướng sắp bị ném vào thùng rác, trong lòng Mạc Thần rất tức giận!
Cha mình hạn chế chi tiêu của mình, chỉ cho một ít phí sinh hoạt nên phải ăn uống tiết kiệm.
Vậy nên cộng tất cả những thứ trên người anh ra lại cùng lắm cũng chỉ hơn một trăm đồng mà thôi.
Chúc Minh Hưởng sờ sờ quần áo, thật đúng là lấy ra được một ví tiền, nhưng trong đó lại trống không.
"Cạch cạch! "
Có tiếng vật gì đó rơi xuống đất.
Một đồ vật nho nhỏ màu trắng rơi xuống mặt đất, rồi bắn ngược lên chân Mạc Thần.
Mạc Thần nhặt lên nhìn thử, là một cái cúc áo.
Nhìn kỹ, cúc áo giống như một viên ngọc thạch màu trắng sữa đục, bên trong có hoa văn mờ nhạt.
Hiển nhiên không phải ở trên quần áo của Chúc Đạt Sướng.
Mạc Thần tiện tay ném nó vào trong thùng rác.
"Tiểu Thần, sao Tiểu Sướng lại thành ra như vậy?"
"Chú Chúc, có lẽ cháu nói ra chú sẽ không tin.
"
Tuy rằng anh ta đã thật sự nhìn thấy, nhưng hầu hết mọi người vẫn sẽ không tin là có ma.
"Cháu nói xem, tại sao Tiểu Sướng của chú lại biến thành thế này chứ!" Chúc Minh Hưởng khóc lớn.
"Chú nhất định sẽ không bỏ qua cho người đã làm con trai chú bị thương.
"
Hừm!
Vẻ mặt Mạc Thần đầy xấu hổ.
Bị những người khác trong phòng bệnh nhìn chằm chằm vào thực xấu hổ.
"Chú Chúc, nhỏ giọng chút, đừng làm phiền người khác, ra ngoài rồi cháu nói cho chú nghe.
"
Sau khi về đến nhà, Chúc Hạ Dương và Hiểu Uyển đều đã đi ngủ hết.
Định sáng hôm sau sẽ đi thăm Mạc Thần sớm một chút, mang cho anh ta một ít đồ ăn sáng.
Sáng hôm sau, Chúc Hạ Dương bị tiếng kêu cửa đánh thức.
Không phải Lạc Minh.
Cũng không phải Mạc Thần.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Chúc Hạ Dương cảm thấy rất là khó hiểu.
Sao lại là cảnh sát?
Lần này mình lại mắc phải chuyện gì rồi?
"Chú cảnh sát, chú chờ một chút.
"
Quay lại phòng gọi Hiểu Uyển dậy, dặn dò một lúc sau đó chuẩn bị đi ra ngoài.
Xem ra là không thể mang bữa sáng cho Mạc Thần rồi.
"Chú cảnh sát, chú tìm tôi có việc gì không?"
"Cùng tôi đến đồn cảnh sát, có người tố cáo cô cố ý đánh người!"
Chúc Hạ Dương còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đưa đi.
Ở cục cảnh sát, Chúc Hạ Dương vừa đi vào đã được Mạc Thần chào đón.
"Tiểu Hạ Dương! "
"Đã xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Chúc Hạ Dương mù mờ.
Không đợi Mạc Thần trả lời, cô đã bị đưa vào phòng thẩm vấn.
Sau khi nghe cảnh sát tường thuật lại sự tình xong, Chúc Hạ Dương mới hiểu ra.
Chuyện này không phải là có lòng tốt lại bị xem là kẻ lòng lang dạ sói sao, cứu người còn bị cắn ngược lại một cái?
Ngọn lửa trong lòng Chúc Hạ Dương đột nhiên bùng cháy.
"Chú cảnh sát, cháu muốn gặp người kia, được chứ?"
Chúc Hạ Dương chỉ vào Mạc Thần đứng bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...