Cô Vợ Trừ Tà Của Quỷ Vương


Ngay sau đó, quảng trường u ám yên tĩnh không một bóng người.


Lạc Minh cũng xuất hiện tụ họp với hai người.


"Hạ Dương, làm sao đây!"

Lạc Minh nhìn Chúc Hạ Dương, gương mặt đầy vẻ nôn nóng.


Tại sao trên quảng trường bỗng nhiên nổi sương mù?

Hơn nữa chỉ trong nháy mắt đã không thấy người nữa.


Kết hợp với những gì Hiểu Uyển nói lúc trước, xem ra kẻ bắt cóc thật sự không phải người!

Nếu như là vật kỳ lạ quấy phá, vậy thì Hiểu Uyển sẽ nguy hiểm!

"Tiểu Hạ Dương, cậu xem, có phải là! "

"Hẳn là đúng, phải mau chóng tìm được Hiểu Uyển!"

Chúc Hạ Dương cũng luống cuống, dù sao cũng là do mình bảo dùng cách này tìm ra kẻ bắt cóc.


May mà trước đó để phòng chuyện bất ngờ, cô đã cho Hiểu Uyển một món đồ phòng thân.


Hy vọng có tác dụng!

"Hạ Dương, cô nhìn xem!"


Lạc Minh đột nhiên hét lớn: "Nhìn xem, máy theo dõi trên người Hiểu Uyển!" Lạc Minh nhặt vật trên đất lên.


Chúc Hạ Dương càng thêm lo lắng, Mạc Thần vỗ vỗ vai cô.


Đột nhiên, một ánh sáng xanh xuất hiện trước mặt ba người, Lạc Minh và Mạc Thần hoảng sợ.


"Ma trơi!"

"Chắc chắn chúng ta bị phát hiện!"

Chúc Hạ Dương nhìn Trường Sinh, đi lên trước hai bước cẩn thận quan sát.


Mạc Thần thấy Chúc Hạ Dương không sợ, cũng lên trước tò mò nhìn.


"Trường Sinh, mi đi đâu vậy?"

Còn tưởng giận mình nên sẽ không xuất hiện chứ.


"Tiểu chủ tử đi với tôi!"

Trường Sinh nói xong đang định đi về trước, nhưng bị Chúc Hạ Dương gọi lại.

"Trường Sinh, không thấy bạn tôi nữa, tôi phải tìm cô ấy trước!"

"Tôi biết ở đâu, tôi đưa cô đi.

"

Người này, hóa ra là vội tới giải vây cho mình!

"Vậy mau đi thôi!"

Hy vọng có thể đuổi kịp, Hiểu Uyển đừng xảy ra chuyện gì.


"Hạ Dương, chuyện này! " Lạc Minh đứng tại chỗ, không dám đi tới trước.


"Không sao, nó sẽ không làm hại các cậu, Lạc Minh cậu về đi, tôi sợ lát nữa cậu sẽ bị dọa.

"

Nói xong, Chúc Hạ Dương và Mạc Thần đi theo Trường Sinh rời khỏi quảng trường.


Mà Lạc Minh nhìn bóng lưng của hai người, biểu cảm trên trở nên bình tĩnh, lúc lâu sau mới xoay người rời đi.


Hướng đông bên rìa thành phố Thanh Phong, bên đường cái dẫn vào thị trấn nhỏ có một con đường mọc đầy cỏ dại.


Con đường có rất ít người đi đó dẫn đến một nhà kho bỏ hoang.


Nhưng bởi vì quá sát ranh giới thành phố nên bây giờ vẫn chưa khai phá.



Hơn nữa nơi đó còn có vài lời đồn.


Liên quan tới những thứ đó.


Bởi vì hàng năm không có xe đi lại, đường đất rất lầy lội mọc cỏ dại um tùm, chỉ còn có một lối đi nhỏ hẹp.


Mượn ánh sáng yếu ớt của Trường Sinh đi đằng trước, bóng tối phía trước và bụi có hai bên âm u như thể bất cứ lúc nào cũng có thể có thứ gì đó nhảy ra.


Mạc Thần giơ tay nắm vạt áo của Chúc Hạ Dương, theo sát phía sau cô.


Mà trong tòa nhà hoang phế ở cuối đường không có tia sáng nào, bê tông vỡ vụn rải đầy đất.


Trong bóng đêm, căn nhà này có vẻ vô cùng hiu quạnh.


Cũng âm u đáng sợ.


Trong một phòng ở tầng hai, một cô gái ngồi khoanh chân, trước mặt đặt hai cây cây nến màu trắng, còn có một chiếc gương đồng.


Trong gương phản chiếu một gương mặt tóc tai lộn xộn.


Chính là Hiểu Uyển!

Mà áo khoác màu trắng rộng thùng thình trên người, đã sớm rách nát, dính đầy bùn đất.


Trong góc tường tối, một ánh mắt đỏ thẫm đang nhìn chằm chằm cô ấy.


"Nhanh như vậy đã tới rồi.

"


Môi người đó hiện một nụ cười gian xảo, giữa kẽ răng dính đầy máu tươi.


"Nhưng dù là ai thì cũng không thể ngăn cản mình, ha ha ha! "

Nói xong, ngọn lửa của cây nến bị gió thổi lung lay, ngay sau đó biến thành ánh sáng xanh âm u.


Một người đàn ông trẻ đứng đằng trước cô ấy.


Trong tay người đàn ông cầm một cây đinh sắt dài chừng ba mươi phân, từng bước một đến gần Hiểu Uyển.


Khi đinh sắt đang dựng ở đỉnh đầu Hiểu Uyển, cửa phòng xuất hiện một ánh sáng xanh.


"Dừng tay!"

Chúc Hạ Dương thấy hành động của người đàn ông, vội vàng lớn tiếng quát.


"Chúc Đạt Sướng?"

"Gì mà ruột già heo, bây giờ còn có tâm trạng nói đùa sao?"

(Chúc Đạt Sướng đọc giống Trư Đại Tràng có nghĩa Ruột già của con heo, tác giả chơi chữ, nên lúc tả mình sẽ không để Trư Đại Tràng mà để là Ruột Già Heo luôn nhé)

Chúc Hạ Dương liếc Mạc Thần, tiếp tục nhìn chằm chằm người nọ.


"Không phải, anh ta tên Chúc Đạt Sướng, bạn học của tôi!"




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui